- Là muốn nghe tin tức, Thánh Tử điện ở nơi nào có thể hối đoái Linh Thạch tuyệt phẩm, hoặc các loại linh dịch đan dược đối ứng!
- Linh Thạch tuyệt phẩm?
Thanh niên nhíu mày, ngay sau đó xua tay:
- Chỗ ta không có loại tin tức này, ngươi quay về đi!
- Không có?
Tôn Cường nghi ngờ:
- Ta hỏi thăm tất cả địa phương của Tín điện, đều nói chỉ có chỗ ngươi mới tìm được, sao có thể không có?
Sở dĩ trực tiếp tới, cũng là bởi vì trước đó nghe ngóng. Những người khác hầu như không quá rõ ràng tin tức của Linh Thạch tuyệt phẩm, chỉ có vị trước mắt này, có thể tìm tới, hơn nữa có thể hối đoái.
- Ta nói không có chính là không có, tiễn khách...
Khoát tay áo, thanh niên có vẻ hơi không kiên nhẫn, đang muốn dặn dò hạ nhân, đuổi người này ra ngoài, chỉ thấy một lão giả đi tới trước mặt.
- Ta cần một viên Linh Thạch tuyệt phẩm củng cố thực lực, phiền phức giúp ta hối đoái một chút...
Cổ tay khẽ đảo, lão giả lấy ra một đống khoáng thạch thưa thớt cùng da lông, móng vuốt Thánh thú đưa tới. Nhìn một cái, Tôn Cường biết không ít đồ tốt. Một chút da lông, móng vuốt Thánh thú lợi hại, cần làm vũ khí cùng khôi giáp, so với Luyện Khí sư luyện chế còn cường đại hơn, cực kỳ dị thường.
- Trưởng lão chờ...
Dường như nhận ra thân phận của lão giả, hẳn là một vị trưởng lão của Thánh Tử điện, thanh niên vội vàng xoay người đi trở về, thời gian không dài, mang theo một cái hộp ngọc đi tới.
Nhẹ nhàng mở ra, bên trong linh khí bức người, một viên linh thạch khí tức xao động, lóng lánh hào quang chói sáng.
- Đa tạ...
Nhìn thấy quả nhiên là một viên Linh Thạch tuyệt phẩm, lão giả thở phào nhẹ nhõm, cổ tay khẽ đảo thu hồi hộp ngọc, xoay người rời đi. Thấy hắn rời đi, Tôn Cường lộ ra vẻ không vui:
- Ngươi không nói không biết tin tức Linh Thạch tuyệt phẩm sao? Sao đối phương cầm đồ vật tới, liền trực tiếp đổi?
- Vừa rồi vị kia là Tiền trưởng lão của Thánh Tử điện, Danh Sư bát tinh, ngươi một quản gia của tân sinh, tham gia náo nhiệt cái gì? Cút sang một bên!
Thanh niên hơi không kiên nhẫn khoát tay áo.
- Có ý tứ gì?
Ánh mắt Tôn Cường phát lạnh:
- Mặc dù ta là quản gia của tân sinh, nhưng cũng không phải là không trả tiền, một viên Linh Thạch tuyệt phẩm, mặc dù trân quý, nhưng muốn mua mà nói, còn có thể mua được...
- Mua được?
Thanh niên cười nhạo:
- Ngươi có tư cách mua sao? Linh Thạch tuyệt phẩm, toàn bộ đại lục cũng cực kỳ thưa thớt, dùng một viên thiếu một viên, một cái quản gia của tân sinh, liền muốn mua sắm... Thật sự là buồn cười!
Linh Thạch tuyệt phẩm, bởi vì số lượng quá ít, giao dịch phải nhìn thân phận, thân phận địa vị không đủ, coi như muốn mua, cũng mua không được. Bởi vậy, cho dù ở trong Thánh Tử điện, cũng chưa từng thấy qua có người lưu thông.
- Không có tư cách? Ngươi ý tứ ta không có tư cách mua sắm?
Tôn Cường sầm mặt, híp mắt lại.
- Được rồi! Mau cút, đừng ở chỗ này phiền ta, nếu không, có tin ta để cho người ném ngươi đi hay không?
Thanh niên không nhịn được khoát tay áo, quát.
- Ném ta đi?
Hất ống tay áo, con mắt của Tôn Cường lập tức híp lại, trên người mang theo khí tức không thể xâm phạm, hét lớn:
- Làm càn! Ngươi có biết ta là ai không?