Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông Huyền cảnh trung kỳ, đã có lực lớn 200 đỉnh, bàn tay còn chưa tới đến trước mặt mấy tên hộ vệ, lại đè ép không khí phát ra tiếng động chói tai.

- Ngươi muốn xông vào phủ đệ của đại dược vương sao?

Nói hộ vệ lui về sau một bước.

- Xông vào thì thế nào?

Tùy tùng của Dư Thanh vương tử hừ lạnh một tiếng, chưởng lực không những không có giảm bớt, thậm chí còn tăng lên.

- Đã như vậy... chết đi!

Thấy lực lượng của đối phương càng lúc càng mạnh, mấy tên hộ vệ dưới thân đồng thời hừ một tiếng, bàn tay lặng lẽ rung lên.

Ầm!

Một đám sương trắng nhanh bắn đến.

- Ngươi...

Người tùy tùng của vị Dư Thanh này còn chưa kịp phản ứng, đã bị sương trắng đánh trúng vào mặt, toàn thân nhất thời co rút. Ngay sau đó miệng hắn sùi bọt mép, liền nằm ở tại chỗ, con mắt đảo một vòng, đúng lúc đó bị mất mạng.

- Cái gì?

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dư Thanh và hộ vệ phía sau, sắc mặt đồng thời biến sắc, liên tiếp lui về phía sau.

Tên hộ vệ thực lực còn mạnh mẽ hơn so với hai người bọn họ, chỉ thoáng một cái liền chết, ngay cả cơ hội nói một câu cũng không có. Độc này cũng quá tàn nhẫn.

- Lăn!

Giết chết tùy tùng này xong, hộ vệ khoát tay áo.

Lần này Dư Thanh và tùy tùng không còn dám nói thừa, mang theo thi thể xoay người rời đi.

- Chuyện này...

Nói ra thì lâu, nhưng trên thực tế cũng chỉ là thời gian mấy hơi thở. Nhìn cảnh tượng như vậy ở trong mắt, sắc mặt Trương Huyền nghiêm trọng.

Đối mặt với một vương tử vương quốc nhị đẳng, trực tiếp hạ độc giết chết hộ vệ của hắn, ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho...

Ngay cả hắn cũng có chút không tưởng được.

Thảo nào Mạc Vũ thận trọng như vậy. Đại dược vương này quả thực đủ ngoan độc.

- Đưa lên bái thiếp, có lẽ cũng đi vào hay không?

Có chút do dự, hắn không nhịn được hỏi.

Mạc Vũ trước mặt này, bất kể nói thế nào cũng là công chúa Thiên Vũ vương quốc, mặt mũi chắc hẳn phải lớn hơn so với vương tử của một vương quốc nhị đẳng.

- Không được!

Biết suy nghĩ của hắn, Mạc Vũ lắc đầu:

- Tuy rằng trên danh nghĩa Hồng Liên thành là thành thị của Thiên Vũ vương quốc, trên thực tế đã thuộc về dải đất không ai quản lí. Ta chỉ là một công chúa mà thôi. Cho dù vương tử qua, cũng không có tác dụng. Ngươi không thấy được sao? Đường đường là vương tử, thuộc hạ bị lập tức giết chết, nhưng ngay cả lời cũng không dám nói nhiều.

- Vậy... có thể lần vào hay không?

- Lẩn vào sao? Vậy càng không thể nào! Đại dược vương có thể trấn thủ Hồng Liên thành, trở thành người mạnh nhất, tất nhiên có thủ đoạn đặc biệt. Nếu như người người đều có thể lẩn vào, phủ đệ của hắn khẳng định đã sớm bị người đến thăm bao nhiêu lần.

Mạc Vũ nói.

- Vậy ngược lại là...

Trương Huyền gật đầu.

Có thể đặt chân ở Hồng Liên thành hỗn loạn này, đồng thời làm được lớn nhất, phủ đệ này nếu như tùy tiện người nào có thể lẩn vào, vị đại dược vương này chắc hẳn đã sớm chết một trăm tám mươi lần.

- Lại một kẻ tới đâm đầu vào chỗ chết!

- Phủ đệ của đại dược vương dễ dàng tiến vào như vậy?

- Lời đồn đại, chỉ có ba loại người có thể tiến vào trong. Loại thứ nhất, dược vương. Loại thứ hai, độc sư. Loại thứ ba, người có thư mời! Nếu không, tốt nhất đừng luẩn quẩn ở chỗ này. Nếu không, bị giết cũng không biết!

- Đúng vậy!

...

Thấy đường đường là vương tử vương quốc nhị đẳng cũng tổn thương lông tóc trở về, xung quanh vang lên những tiếng thì thầm.

- Thư mời? Vị lão bá này, có thư mời là có thể vào sao?

Nghe được đối thoại, ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên. Hắn không nhịn được đi về phía người nói chuyện, tiện tay đưa qua một kim phiếu.

- Đúng vậy!

Tiếp nhận kim phiếu, ánh mắt lão nhân nói chuyện nhất thời sáng lên, gật đầu.

- Vậy làm sao nhận được thư mời này thế nào?

Trương Huyền hỏi.

- Cái này ta cũng không biết...

Lão nhân lắc đầu, nói đến phân nửa đột nhiên nhớ tới cái gì:

- A, đúng, còn có một loại người, không cần thư mời cũng có thể vào.

- A?

Trương Huyền và Mạc Vũ đồng thời nhìn qua.

- Đại dược vương lớn tuổi, thân thể vẫn không tốt lắm, mấy ngày qua đang mời y sư xem bệnh. Chỉ cần là y sư chính thức, trong tay cầm huy hiệu y sư là có thể vào, không thư mời cũng không sao.

Lão già nói.

- Y sư?

Trương Huyền nhìn qua:

- Ở đây có thể có nghiệp đoàn y sư không?

Y sư cũng có tổ chức tương ứng, đó chính là nghiệp đoàn y sư.

Bởi vì Thiên Huyền vương quốc không nhập lưu, không có loại nghiệp đoàn này. Nếu như nơi này có, hắn thật ra có thể thi một chút.

- Ở đây làm sao có nghiệp đoàn y sư được. Tất cả đều là y sư đi ngang qua, mua dược liệu.

Lão già này nói một câu, chỉ về phía trước:

- Ngươi xem, chính là người đó!


Nghe nói như thế, Trương Huyền nhìn sang. Quả nhiên hắn nhìn thấy một người trung niên đi tới trước mặt.


- Tại hạ Nhiếp Viễn y sư nhị tinh của Bắc Thần vương quốc, nhận mời tới gặp đại dược vương.


Nói xong, lấy ra một cái huy hiệu đưa tới.


- Hóa ra là Nhiếp Viễn y sư, mời đi bên này!


Thoáng liếc mắt nhìn huy hiệu, hộ vệ liền vội vàng khom người, tránh đường.


- Cảm ơn!


Nhiếp Viễn y sư cũng không nói nhiều, nhấc chân đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK