Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Lực lượng khổng lồ chèn ép xuống, xương cốt của Mã Minh Hải phát ra âm thanh, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ vụn, thân thể đã không chịu nổi, bắt đầu ửng hồng.

Đối phương không có ý đồ với hắn, còn lười nhác động thủ, đã tìm phiền toái, vậy thì thật không tiện.

- Ngươi buông tay... Ta cho ngươi ngọc phù!

Cảm giác tiếp tục nữa, chỉ có một con đường chết, hàm răng cắn, Mã Minh Hải cố nén thân thể sắp nổ, vội vàng hô lên.

- Tốt!

Thu tay lại, Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tại chỗ.

Lạch cạch!

Mã Minh Hải rơi xuống vách đá, thở hồng hộc.

- Chết!

Trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, gào lên một tiếng, lòng bàn tay bất ngờ nhiều ra hai thanh trường kiếm, bàn tay lắc một cái, lập tức đâm tới Trương Huyền.

Hai thanh này đều đạt đến Thánh khí trung phẩm, phối hợp nửa bước Kiếm Đạo chân giải của hắn, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn.

Dựa theo quy định, trong thi vòng hai, là không cho phép sử dụng binh khí, nhưng không dùng binh khí, căn bản không phải đối thủ, lập tức liền bị đào thải, cũng không quản được nhiều như vậy.

Tê lạp!

Hai thanh trường kiếm xé rách không khí, mắt thường còn không có nhìn thấy, cũng đã xuất hiện ở trước mặt Trương Huyền.

Ngay thời điểm hắn cho rằng tất nhiên sẽ chém giết tên này, liền nghe được thanh âm của đối phương có chút bất đắc dĩ vang lên.

- Ai, cũng may tính tính của ta tốt, đổi lại người khác, làm như vậy, đoán chừng sớm đã bị đánh chết!

Ầm ầm!

Còn không có kịp phản ứng, thân thể của Mã Minh Hải lần nữa kề sát ở trên vách đá, dưới áp lực cực lớn, xương cốt toàn thân không chịu nổi, vỡ vụn mười mấy nơi, máu tươi từ trong miệng phun mạnh ra.

- Không cho ta ngọc phù, thì tự ta lấy!

Ngay sau đó, ngón tay tê rần, trữ vật giới chỉ bay ra ngoài, rơi vào lòng bàn tay đối phương.

- Ngươi...

Vẻ mặt Mã Minh Hải đỏ lên, tràn đầy cuống cuồng.

Bất quá lúc này đã chậm, ngón tay Trương Huyền điểm ra, ngọc phù đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng điểm một cái.

Răng rắc!

Vỡ vụn ra.

- Không hổ là thiên tài của Tiềm Xung đế quốc, bảo vật thật đúng là không ít, cái này coi như là đánh đổi vì ngươi mạo phạm ta...

Vốn đánh nát ngọc phù của đối phương là được, nhưng tên này đã không biết xấu hổ, thua còn dám động thủ, vậy thật không tiện, không trả giá một chút, không phải xin lỗi chính mình sao.

- Phốc!

Thấy đối phương thu nhẫn trữ vật của mình vào túi, Mã Minh Hải không nhịn được nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Vì những vật tư này, hắn không biết hao tốn bao nhiêu, trực tiếp lấy đi, tương đương với đoạt toàn bộ tâm huyết của hắn...

- Hai thanh kiếm này của ngươi, đều đạt đến Thánh khí trung phẩm, thoạt nhìn cũng không tệ, ta lưu lại!

Tràn đầy tuyệt vọng, lại nghe được thanh âm của đối phương tiếp tục vang lên.

- Kiếm của ta là ta dùng tinh huyết tẩm bổ thành, linh tính trong đó trung thành không đổi, coi như ngươi lấy đi cũng vô dụng...

Thấy ngay cả kiếm của hắn cũng muốn lấy đi, Mã Minh Hải cắn răng.

Hai thanh kiếm này, hắn tiêu tốn đánh đổi càng lớn, có thể bảo đảm tuyệt đối trung thành, chỉ cần mình không chết, liền sẽ không phản bội...

Thanh âm còn không có kết thúc, liền thấy hai thanh kiếm của mình bị Trương Huyền đập mấy lần, sau đó hân hoan nhảy nhót đi tới trước mặt đối phương, lắc đầu vẫy đuôi, cung kính không nói ra được.

- Phốc!

Mã Minh Hải hộc máu lần nữa, tràn đầy tuyệt vọng.

Còn tưởng đối phương là tay mơ, có thể tùy ý lăng nhục, nằm mơ cũng không có nghĩ đến, là một con Cự Long che giấu!

- Được rồi!

Lấy đi đồ vật của đối phương, cũng lười đối phó tiếp, bàn tay Trương Huyền buông lỏng, người sau liền rớt xuống vách đá.

Ầm ầm!

Vừa để hắn xuống, liền nghe thanh âm trước đó vang vọng toàn bộ hòn đảo.

- Mã Minh Hải, ngọc phù vỡ vụn, bị đào thải, còn lại... ba mươi mốt người!

Rầm!

Thanh âm kết thúc không lâu, một người ngồi Thánh thú phi hành bay tới, tiếp lấy Mã Minh Hải rời đi.

- Xem ra Trương Cửu Tiêu cũng được đón đi...

Trương Huyền sững sờ, bừng tỉnh hiểu ra.

Khó trách mới vừa biết ngọc phù của Trương Cửu Tiêu bị vỡ, liền đuổi qua, lại không tìm được bóng người, xem ra hẳn là bị đón đi.

- Ngọc phù mang theo Kiếm ý đặc thù, bóp nát có thể cảm ứng, nhưng vì cái gì... có khả năng biết được vị trí cụ thể, hơn nữa nhanh phái người tới đón như vậy? Chẳng lẽ... Triệu Hưng Mặc, thật có thể nhìn thấy chuyện phát sinh của cả hòn đảo?

Trương Huyền càng thêm khó hiểu.

Hòn đảo này, đường kính ít nhất hai ba ngàn dặm, coi như Thánh vực thất trọng, bát trọng, thần thức muốn bao phủ cũng không thể hoàn thành, Triệu Hưng Mặc này làm sao làm được?

- Khẳng định là mượn thứ gì...

Trong lòng hơi động, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, Trương Huyền nhìn sang Thánh thú kia.

Vừa xem xét, quả nhiên thấy được không giống.

- Lại là Thiên Nghĩ Phong...

Nhịn không được cười lên.

Một mực nghĩ đối phương dùng thủ đoạn gì, nằm mơ cũng không nghĩ đến, cũng giống như mình, cả hòn đảo đều thả đầy Thiên Nghĩ Phong!


Thứ này thân thể cực nhỏ, phi hành ở trong cây cối bụi cỏ, căn bản không phát hiện được, trước đây hắn là dùng cái này tìm hiểu tin tức của Vân Vụ lĩnh.


Không nghĩ tới... Triệu Hưng Mặc này cũng dùng đến.


Xem ra trong tay hắn cũng có một Thiên Nghĩ Phong Mẫu!


- Phong Mẫu, có phương pháp đuổi những Thiên Nghĩ Phong theo dõi ta đi hay không?


Trương Huyền truyền âm.


Mặc dù là thi vòng hai, nhưng một mực bị người theo dõi, vẫn còn có chút khó chịu.


- Những Thiên Nghĩ Phong này, mặc dù không phải con dân của ta, nhưng muốn đuổi đi vẫn rất dễ dàng... Bất quá sau khi đuổi đi, Triệu sư sẽ phát hiện...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK