Cho dù Khổng miếu có nguy hiểm, nhưng hắn bất kể nói thế nào cũng có thể so với Bất Hủ cảnh đại viên mãn, cho dù có người muốn động thủ, cũng không dễ dàng như vậy!
- Cầm đi, Khổng miếu cụ thể tình huống là gì, ai cũng không rõ ràng! Ngộ nhỡ có đồ vật khiến người ta đột phá đến Cổ Thánh, có Dị Linh tộc đột phá, thân phận của ngươi bị phát hiện, khẳng định gặp được không ít phiền phức...
Thấy hắn không nhận, Lạc Nhược Hi nói.
Nàng nói thân phận, là chỉ Thiên Nhận Danh Sư.
Trương Huyền im lặng.
Đối phương nói không sai, Danh Sư đại lục, một vạn năm trước đã không cách nào đột phá đến Cổ Thánh, nhưng Khổng miếu đã phong ấn vài vạn năm, trong đó nắm giữ đồ vật để cho người ta đột phá cũng không phải không thể!
Thật có Dị Linh tộc nhận được, hơn nữa biết được thân phận của mình, thật đúng là có thể sẽ bị đuổi giết.
Đối phó Bất Hủ cảnh, hắn không quan tâm, nhưng Cổ Thánh, vẫn là chạy được bao xa thì chạy, căn bản không ở một tầng thứ.
- Ta cầm cái này, ngươi thì sao?
Biết đối phương hảo tâm, Trương Huyền nhận lấy dây chuyền, nghi ngờ nhìn lại. Nếu như thứ này thật có thể bảo vệ tính mạng, đối phương làm sao bây giờ?
- Ta, ngươi không cần lo lắng... Đánh không lại, chạy trốn vẫn có thể làm được...
Lạc Nhược Hi lắc đầu, không muốn dây dưa vấn đề này quá nhiều, lần nữa nhìn lại:
- Vừa rồi... Ta nhìn thấy Lạc Thất Thất!
- Lạc Thất Thất?
Trương Huyền sững sờ:
- Nàng tới nơi này?
Từ Lạc gia phân biệt, liền không thấy qua, Lạc Nhược Hi đã nhìn thấy, chẳng lẽ cũng tới nơi này?
Suy nghĩ một chút cũng đúng, đối phương nắm giữ Tĩnh Không châu, thực lực so với cường giả Bất Hủ cảnh cũng không hề yếu, đại sự như Khổng miếu mở ra, xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.
- Đúng vậy, nàng... là cô gái tốt!
Lạc Nhược Hi dừng lại một chút, nói.
- Nhược Hi, ngươi... không có việc gì chứ?
Thấy nàng đột nhiên tán dương tình địch, Trương Huyền nhíu mày.
- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy, Khổng miếu mở ra, một khi chúng ta phân tán... Sợ lại không có cơ hội gặp nhau!
Trên khuôn mặt không chút tỳ vết nào của Lạc Nhược Hi mang theo lo lắng.
Di tích Khổng miếu, một khi đi vào, ai cũng không biết sẽ bị truyền tống đến nơi nào, đến lúc đó sinh tử không do bản thân khống chế, kết cục như thế nào, cũng không rõ ràng. Có lẽ bây giờ gặp nhau đã là một lần cuối.
- Yên tâm đi, trong Khổng miếu, cho dù có nguy hiểm, chúng ta cũng có thể cùng một chỗ vượt qua...
Thấy nàng lo lắng, Trương Huyền bất đắc dĩ.
Cô gái trước mắt này, từ khi mới quen, bất luận chuyện gì đều không thèm quan tâm, bộ dáng trang nhã, làm sao ngày hôm nay ưu sầu thiện cảm như vậy.
Khổng miếu mở ra, Dị Linh tộc, Chư Tử bách gia, vô số cường giả tiến vào, nguy hiểm là tất nhiên, nhưng muốn nói có thể giết hắn, chỉ sợ còn không có dễ dàng như vậy.
Tuy cô gái trước mắt này, đến cùng thực lực như thế nào, lấy ánh mắt của hắn hiện tại, cũng nhìn không ra sâu cạn, đủ để chứng minh còn đáng sợ hơn hắn bây giờ! Đã như vậy, lại có gì sợ hãi?
- Chỉ mong như vậy!
Nữ hài mỉm cười ngắt lời hắn, không còn rầu rĩ, bàn tay duỗi ra:
- Truyền thế mẫu phù kia ở đâu? Có thể cho ta xem một chút hay không?
- Ở đây!
Cổ tay khẽ đảo, Trương Huyền lấy ra Tiểu Phù Phù đưa tới.
Thứ này là hai người bọn họ cùng lấy được, đừng nói nàng chỉ muốn nhìn, đưa cho cũng không sao.