Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tức giận thì sẽ như thế nào? Buổi tối không qua nữa?

Tay Hoắc Tư Tước đang thử nước ấm trong bồn tắm liền dừng lại một chút, ngay sau đó trong ánh mắt cũng hiện lên một tia u ám. Nghĩ đến việc hắn đã cố ý trở về sớm như vậy là có mục đích...

——

Ôn Hủ Hủ bận rộn ở nhà cậu của cô đến gần mười giờ.

Vốn dĩ, sau khi cô tới điều trị bệnh cho cậu, đợi khi bệnh tình tuyên giảm cô sẽ đi ngay. Nhưng sau đó Đỗ Như Quân con gái của cậu mợ cũng tới, thấy cô nên cố ý châm chọc khiêu khích, nói lời khó nghe.

Cậu lại tức giận.

Huyết áp của cậu tăng cao, Ôn Hủ Hủ đành phải ở lại đây chăm sóc cậu.

“Ôn Hủ Hủ, kỳ thật cô không cần hao tâm tốn sức như vậy, đây là ba tôi không phải ba cô. Cô đối xử tốt với ông ấy cũng vô dụng, trên người ông ấy đã không còn gì giá trị đâu?”

Thấy Ôn Hủ Hủ vẫn chưa đi, còn đang giúp ba mình giảm bớt cơn đau. Đỗ Như Quân bắt đầu tìm lời nói mỉa mai.

Ôn Hủ Hủ nhíu mày, phớt lờ cô ta.

Ôn Hủ Hủ không gặp Đỗ Như Quân cũng đã năm năm rồi. Lại nói, quan hệ trước kia của các cô cũng không tệ lắm, lúc cô còn là đại tiểu thư Ôn gia, Đỗ Như Quân thường xuyên đến nhà chơi với cô. Ba của Ôn Hủ Hủ còn sắp xếp cho hai người học cùng một trường. Tuy không phải chị em ruột, nhưng tình cảm so với chị em ruột còn thân thiết hơn.

Nhưng từ khi nào cô ta lại biến thành như thế này?

Phải chăng là lúc Ôn gia bọn họ phá sản? Năm đó Ôn Hủ Hủ phải sống nhờ ở Đỗ gia bọn họ. Tuy là nhà cô phá sản, nhưng Hoắc lão gia vẫn để cô gả cho con trai của ông ta còn gì?

Ôn Hủ Hủ cũng không rõ lắm, nhưng cô nhớ rõ từ sau khi cô chết đi sống lại, thì thái độ của Đỗ Như Quân đối với cô rất tệ.

“Cậu, cậu cảm thấy thế nào? Có thoải mái hơn chút nào không?”

“Có, thoải mái hơn nhiều, Hủ Hủ, con về trước đi đã trễ thế này rồi.”

Cậu Ôn Hủ Hủ cũng không muốn nghe thêm mấy lời đáng ghét nữa.

Ôn Hủ Hủ gật đầu, lúc này đem túi kim cất gọn vào chuẩn bị đi.

"Ôn Hủ Hủ, cô vội vã trở về như vậy, có phải lại đi tìm người đàn ông kia? Tôi thấy cô đúng là không có gì thay đổi, đã chết một lần còn muốn quay lại. Cô có quá rẻ tiền không?”

Nhưng Đỗ Như Quân thấy Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đi, lại tiếp tục mỉa mai. Hình tượng lúc này của cô ta hoàn toàn nhìn không ra là một người được giáo dục cao.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng nhịn không được, có chút tức giận nhìn cô ta: "Tiểu Quân, em có thể nói chuyện đừng khó nghe như vậy không? Chị đã từng chỉ biết dán mắt vào anh ta lúc nào? Phiền em nói chuyện chú ý một chút.”

“Vậy để tôi nói cho cô biết. Ôn Hủ Hủ, cô đừng nghĩ tôi không biết, từ sau khi cô trở về mỗi ngày đều ở vịnh Thiển Thủy. Ngay cả buổi tối có đôi khi còn phải gọi dì Lan đến trông con cho cô, đây khác gì là lại bò lên giường của hắn chứ?”

“Em......”

Mặt Ôn Hủ Hủ xanh mét.

Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, người phụ nữ này ngay cả lời khó nghe như vậy cũng nói ra, rốt cuộc Đỗ Như Quân trở nên cay nghiệt ác độc như vậy từ khi nào? Đây có phải là Đỗ Như Quân mà cô biết trước kia không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK