Hoắc Tư Tước: ''...''
Nói nhảm gì vậy, đây là phòng ngủ của hắn, sao tắm xong lại phải mặc quần áo?
Còn nữa, ban ngày thì không thể tắm sao?
Người đàn ông mặt không biến sắc nhìn thoáng qua cô gái đang che mặt quay lưng về phía mình, một lúc sau nói ra một câu: ''Trên người tôi có chỗ nào cô chưa nhìn sao?''
Bùm...
Ôn Hủ Hủ cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng vào đầu mình, lần này cô không chỉ đỏ mặt mà còn muốn trực tiếp mở cửa chạy trốn.
Quá xấu hổ, quá tức giận!
''Tôi...Tôi đến tìm anh sau.'' Cô lắp ba lắp bắp nói một câu, sau đó chuẩn bị chạy thật.
Nhưng cô còn chưa kịp cầm lấy tay nắm cửa đã bị một bàn tay lớn kéo lại, cả người cô cũng bị kéo lùi về sau.
''Nói đi, chuyện gì?''
Người đàn ông hạ mắt nhìn cô gái trước mặt, trên người vẫn còn dính nước, giọt nước chảy xuống trên cơ thể tráng kiện của người đàn ông, gợi cảm đến muốn mạng.
Không cần nói đến giọng nói trầm khàn quyến rũ được phát ra từ đôi môi mỏng của hắn.
Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt căn bản không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
''Bệnh... Bệnh kia của Mặc Mặc, tôi tra ra được rồi, là chú nhỏ hạ độc.''
''Cô nói cái gì?''
Người đàn ông nhìn Ôn Hủ Hủ trước mặt, trong đầu không khống chế được mà nhớ đến hình ảnh kiều diễm của cô nghe xong lời này lập tức lạnh giọng.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì nahnh chóng lấy báo cáo xét nghiệm từ chỗ Lạc Du ra, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ đưa ra cho hắn nhìn.
''Anh nhìn đi, đây là đồ ngọt tôi lén trộm về ở bên nhà cũ, lúc đó ông ta đang muốn cho Mặc Bảo ăn, tôi nhân cơ hội mang về một chút để Lạc Du xét nghiệm.''
Sự khô nóng trên người hắn lập tức lạnh đi.
Hắn nhận lấy báo cáo xét nghiệm, ánh mắt tùy ý đảo qua tờ giấy, cả người lập tức xuất hiện sát khí vô cùng đáng sợ.
''Cho nên hôm nay cô về nhà cũ là vì chuyện này?''
''Đúng vậy, Dận Dận nói Mặc Bảo bị bệnh là vì ngày trước thằng bé có bảo mỗi lần nó đến chỗ ông nhỏ đều sẽ bị bệnh, sau đó Mặc Bảo cũng thử làm theo, kết quả thật sự bị bệnh. Cho nên hôm nay tôi cố ý qua đó xem thử, không ngờ lại là thật!''
Ôn Hủ Hủ ổn định lại cảm xúc, bắt đầu nói rõ mọi chuyện.
Lúc cô nói đến Hoắc Chính Hoa ác độc như thế nào, trong đôi mắt hạnh trong trẻo nổi lên một ngọn lửa giận dữ, cô hận không thể băm ông ta thành trăm mảnh.
Tên súc sinh này!
Hoắc Tư Tước âm trầm đến mức đáng sợ.