''Lúc đó anh trai nói, khi còn bé, chỉ cần anh ấy đến nhà ông nhỏ là sẽ bị bệnh, anh ấy nghi ngờ... lần con bị bệnh cũng vì ăn đồ ở chỗ ông nhỏ.''
Đôi mắt Mặc Bảo cong cong, cậu bé nhìn anh trai đứng bên cạnh.
Ôn Hủ Hủ nghe xong thì lập tức chấn kinh: ''Chuyện đó... là thật sao?''
Mặc Bảo gật đầu: ''Lúc đầu con không tin, sau đó vì để kiểm chứng lời anh trai, lần chúng con đến nhà ông nội, con cố ý đến nhà họ, kết quả con vừa ăn đồ ở đó đã lập tức bị bệnh, con cũng không biết đây là trùng hợp hay họ thật sự muốn con bị bệnh nữa.''
Mặc Bảo uất ức nhìn mẹ.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một giây này, trong sân sau, Ôn Hủ Hủ cảm thấy mạch máu trong cơ thể như đông lại.
Trong đầu cô là sóng lớn cuồn cuộn còn cơ thể lại lạnh đến thấu xương, phẫn nộ, kinh ngạc, sợ hãi... Thậm chí hai tay cô còn run rẩy, ngay cả nắm lại cũng không được.
Trên đời lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp vậy?
Đứa nhỏ bình thường không bao giờ bị bệnh, về nhà cũ hai lần, cả hai lần đều bị bệnh.
Mà đáng sợ nhất là, một khi chứng minh được đây là sự thật, có phải lí do con trai lớn của cô luôn không khỏe cũng liên quan đến bọn họ không?
Ôn Hủ Hủ không dám tưởng tượng tiếp.
Điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là lập tức đến nhà cũ nhìn xem, cô muốn đích thân đi kiểm tra chuyện này có phải thật không. Con của cô có phải bị người khác hại không?
''Đi, Mặc Mặc, Dận Dận, chúng ta về nhà cũ.''
''Hả?''
Sắc mặt hai anh em lập tức thay đổi.
Xong rồi, không phải lần này gặp rắc rối rồi chứ?
Nhưng mẹ căn bản không cho hai đứa nhỏ cơ hội chần chừ, sau khi quyết định xong, cô lập tức nhờ dì Vương trông Tiểu Nhược Nhược, nói một tiếng với dì ấy rồi dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.
Sao cô có thể để chuyện này cứ như vậy mà qua được...
*
Buổi chiều hôm đó Hoắc Tư Tước không còn để tâm đến chuyện ở nhà.
Có lẽ do lần quay lại giữa trưa khiến hắn yên tâm, cũng có thể do việc ở công ty quá nhiều nên hắn không có thời gian quan tâm đến chuyện khác nữa.
Đặc biệt là phòng ban giam đốc đột nhiên nhận được một tập tài liệu nặc danh gửi đến cho hắn.
''Tổng giám đốc, có người báo cáo nói ngài tham ô một tỷ kia.''
''Tham ô?''
''Đúng vậy, trong thư nói, hóa ra là... vợ cũ của ngài hợp tác với Lâm Ân để ăn cắp tiền của công ti, cho nên bọn họ nghi ngờ ngài là người đứng sau, qua trung gian mà kiếm lời, tham ô một tỷ bỏ vào tài khoản của mình.''
Lâm Tử Dương đứng bên cạnh đọc tài liệu, vừa bất lực đọc vừa nói lại cho boss nhà mình nghe.
Mẹ nó một lũ thiểu năng, một tỷ, tổng giám đốc nhà anh ta thiếu tí tiền này sao?
Kết quả Hoắc Tư Tước nghe xong cũng nhìn qua tập tài liệu đó như nhìn thấy thứ gì điên khùng, tài liệu trong tay cũng không hạ xuống.