Hoắc Tư Tước đang lật xem hồ sơ bệnh án trong tay, sau khi nghe cô nói, đôi mắt xinh đẹp ngước lên.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ nhìn về nơi khác.
"Tôi đang nói là ... Cơm trưa.”
Giọng nói của cô trở nên mềm mại giống như con mèo con, lời nói có chút hụt hơi, Hoắc Tư Tước nghe thấy vậy tim đập thình thịch.
Vẻ ngoài đáng thương như này của cô rất hiếm thấy.
Hắn không nói gì nữa, cầm lấy điện thoại gọi sai người đưa đồ ăn tới.
Vì thế nửa tiếng sau, Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trước cửa phòng bệnh xuất hiện một nhân viên giao đồ ăn với hai hộp thức ăn lớn.
Cái này để làm gì?
Một mình cô ăn, cần nhiều như vậy sao?
Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông lúc này đã ngồi xuống sô pha: "Anh gọi nhiều như vậy, sao tôi ăn hết?”
"Ai nói là một mình cô ăn? Tôi không phải là con người à?”
Hoắc Tư Tước ngồi vắt chéo chân trên sô pha, vừa nhẹ nhàng lướt lướt ngón tay trên máy tính, vừa không chút để ý trả lời cô.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy kinh ngạc!
Hắn cũng chưa ăn à?
Không, đây có phải là vấn đề hắn ăn hay chưa? Đây rõ ràng là sao hắn có thể ăn ở nơi như này?!!
Hơn nữa còn ăn cùng cô!
Ôn Hủ Hủ trợn tròn hai mắt, cho rằng mình nghe lầm.
Hoắc Tư Tước thấy một lúc lâu không có động tĩnh gì, đôi mắt đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính bỗng ngước lên: "Làm sao vậy?”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Một lúc lâu, cô mới trả lời cứng ngắc, sau đó đi đến xách hộp cơm: "Không sao, vậy... cùng qua ăn đi, nếu không nó sẽ nguội mất.”
"Biết rồi, xong mail này."
Hoắc Tư Tước lại cúi đầu lần nữa, tiếp tục bận rộn chuyện trong tay hắn.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy nuốt nước miếng, cuối cùng cô cũng tiếp nhận được chuyện này.
Điều này thực sự làm cho cô không thể nào tưởng tượng được.
Vừa rồi cô nói đói bụng, chẳng qua là muốn hôm nay hắn ở lại đây thêm một chút mà thôi, cô thật sự chưa từng nghĩ tới còn có vinh dự cùng nhau ăn cơm.
Ôn Hủ Hủ lấy hết hộp cơm ra.
Sau đó Ôn Hủ Hủ phát hiện, người đàn ông này thật đúng là giàu có, chỉ có hai người, nhưng lại gọi rất nhiều, ngoại trừ bốn món mặn, còn có hai món đồ ăn kèm, món chính là cháo, phở, canh, cơm...
Hắn làm gì vậy?