Bất chợt, trong đầu của cô nhảy ra mấy chữ này.
Các con của cô. Các con làm sao biết được ba của các con đã muốn ly hôn với mẹ, ngay trước khi mẹ xảy ra chuyện cơ chứ.
Ôn Hủ Hủ khổ sở, cô cảm nhận được ngay cả hô hấp cũng đau.
Thế nhưng, cô vẫn không biểu hiện ra ngoài trước mặt mấy đứa nhỏ, cô gượng kéo khóe môi tái nhợt nở một nụ cười ấm áp, đưa tay lên sờ sờ từng cái đầu nhỏ của ba con.
“Biết rồi, các con xuống chơi trước đi, mẹ sẽ ghi nhớ ở trong lòng.”
“Vâng......”
Bọn nhỏ vừa nghe, quả nhiên rất vui vẻ.
Vì không muốn quấy rầy mẹ, bọn nhỏ liền tay trong tay đi xuống lầu.
Bọn nhỏ vừa đi, Ôn Hủ Hủ lập tức xốc thảm lông trên người ra, từ trong sô pha ngồi dậy.
Cô muốn rời khỏi đây.
Trên người cô còn mang một vụ án mạng. Nếu cô muốn sống sót hoặc là cô phải đi bệnh viện điều tra rõ ràng chứng minh mình trong sạch, hoặc là bị cảnh sát bắt đi.
Nếu như cô may mắn điều tra được rõ ràng chuyện này thì tất nhiên là rất tốt.
Nhưng nếu như chẳng may lại là hướng xấu, vậy... cũng không có việc gì, dù sao hiện tại ba đứa nhỏ đều đã tìm được ba của chúng.
Cô tin tưởng, người đàn ông kia cho dù có chán ghét cô, cũng sẽ không mặc kệ đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ đứng lên, rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng là, khi cô vất vả lắc lư từ lầu ba đi xuống, bỗng nhiên, trước cửa có một người đàn ông mặc âu phục màu đen đeo kính râm liền xuất hiện.
"Cô Ôn, thật xin lỗi, tổng giám đốc đã dặn rồi, từ hôm nay trở đi cô không thể bước ra khỏi cửa lớn dù là nửa bước!"
“Anh nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ thở hồng hộc, ngạc nhiên mở to hai mắt, "Hắn... Hắn không cho tôi bước ra khỏi cái cửa lớn này?!"
Tên vệ sĩ gật đầu: "Đúng vậy, cho nên cô Ôn, mời cô trở về.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cũng còn chưa kịp mở miệng, hai nữ giúp việc từ đâu chạy tới không nói lời nào liền đem hai cánh tay của cô gác ở trên vai.
Sau đó, tốc độ như bay, Ôn Hủ Hủ liền trở lại lầu ba.
“Các...... các người......”
“Cô Ôn, cô vẫn nên ở lại đây dưỡng bệnh cho tốt đi. Tổng giám đốc nói chuyện của cô, ngài ấy sẽ thay cô sẽ xử lý, nên có trong sạch, nên có công đạo, tất cả đều sẽ cho cô.”
Tên vệ sĩ đi theo, nhìn Ôn Hủ Hủ tức giận không thôi lại còn bỏ lại một câu mới rời đi.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác ngồi bất động trên sô pha.
Có phải cô đang nằm mơ hay không?
Ôn Hủ Hủ cho rằng mình thật sự xuất hiện ảo giác. Bởi vì cô chưa từng nghe qua, Hoắc Tư Tước còn
có thể thay cô làm chủ.