“...... Uống rồi.”
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Vậy tiêm?"
"Tiêm rồi."
Hắn vừa hỏi cô vừa trả lời, không hề có chướng ngại, hoàn toàn có thể đuổi kịp.
Hoắc Tư Tước đang rót nước cho bản thân uống thì ngạc nhiên xoay người lại, hắn nhìn về phía người phụ nữ vẫn còn ở trên giường đang duy trì tư thế kia không hề nhúc nhích.
Đây có phải là khỏi bệnh rồi không?
Hắn đi qua và kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Tốc độ khôi phục của cô thật đúng là làm cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác."
"Cái gì?"
Ôn Hủ Hủ nghe không hiểu câu này, cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông này.
Dưới ánh đèn trắng lạnh nhàn nhạt trong phòng bệnh, người đàn ông ngồi thẳng người vắt chéo chân, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt đẹp trai, một tay lật hồ sơ bệnh án của cô, còn một tay tùy ý đặt lên tay vịn ghế, nhìn rất bình thường nhưng lại có loại khí chất tao nhã khó tả, đẹp trai đến mức làm cho người khác không thể rời mắt.
“Nhìn đủ chưa?”
“...... Hả? À!!” Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nhanh chóng đỏ ửng, lập tức quay đi, cô vùi bản thân vào trong chăn.
Xấu hổ!
Người đàn ông cười yếu ớt.
Hắn nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp sau khi nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của người phụ nữ: "Xét thấy biểu hiện của cô rất tốt, tôi đồng ý ngày mai cho cô xuất viện.”
"Thật sao?"
Người phụ nữ giống như kẻ ngốc quả nhiên quay người lại lại.
Hoắc Tư Tước nhíu mày: "Thật, sáng mai tôi tới làm thủ tục, vừa hay ngày mốt chính là ngày tết Ông Táo, đến lúc đó cô ở nhà chuẩn bị cho tốt chút, tôi không rảnh.”
Vài ba câu đã đẩy những chuyện này lên người Ôn Hủ Hủ.
Nếu đổi lại là trước kia, Ôn Hủ Hủ nhất định rất vui vẻ.
Thật sự quá ít những lúc người đàn ông này dịu dàng với cô, chứ đừng nói còn có thể giao việc cho cô, khoảng thời gian trước khi hắn giao những chuyện vặt trong nhà cho cô xử lý, cô rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ...
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông mặt mày dịu dàng này, cuối cùng cô lại xoay người ngồi dậy.
"Tôi đói bụng."
"Đói bụng? Cô vừa nói đã ăn tối rồi?”