Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tư Tước cười lạnh: "Tôi cướp bọn nhỏ? Đây chẳng lẽ không phải là cô đang cướp đi sao? Cô không nói một lời liền cướp ba đứa nhỏ đi, bây giờ cô không biết xấu hổ nói tôi cướp?”

Sau đó hắn không chút do dự bảo bảo vệ sĩ đến ôm hai đứa con trai đi.

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn điên rồi!

Bất chấp trong đại sảnh có rất nhiều người đang nhìn, cô xách váy đuổi theo đám người này: "Hoắc Tư Tước, đồ súc sinh, anh trả đứa nhỏ lại cho tôi. Đó là con của tôi, Hoắc Tư Tước..."

Tiếng khóc thảm thiết, mãi cho đến khi Hoắc Tư Tước mang theo đứa nhỏ lên xe còn có thể nghe thấy.

Lâm Tử Dương từ trong kính chiếu hậu thấy được bóng dáng lảo đảo đuổi theo kia, có chút không đành lòng: "Tổng giám đốc, như vậy... có phải không tốt lắm không. Cô Ôn, cô ấy... dù sao cũng là mẹ của đứa nhỏ..."

Anh vốn muốn nói, đi đối phó một người phụ nữ có phải có chút quá đáng hay không?

Thời tiết lạnh như vậy, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng đuổi theo. Chỉ sợ còn chưa có lấy lại được đứa nhỏ, cô đã bị lạnh chết trên đường phố này.

Thế nhưng, vị BOSS đại nhân này lại không có chút lây động, vẻ mặt như nhìn lướt qua kính chiếu hậu, hắn nói một câu: "Lái xe cách 40 mét.”

Lâm Tử Dương: "...?”

40 mét?

Anh không nghe lầm chứ? 40 mét là cái quái gì vậy? Không nhanh hơn ốc sên một chút sao?

Lâm Tử Dương hoài nghi vị tổng tài đại nhân này có phải là nói sai.

Tuy nhiên, ngay sau đó, khi thấy cô sắp dừng lại thì Tiểu Lâm lại giảm tốc độ xuống.

Bỗng nhiên nhìn thấy bọn họ lại chậm lại, cô lại do dự một chút liền xách váy đuổi theo.

Lâm Tử Dương: "......”

Quả thực!!!

Cứ như vậy với tốc độ giằng co giữa người và xe. Khoản chừng hai mươi phút sau Lâm Tử Dương nhìn thấy cô đã kiệt sức, thân người lắc lư ngã xuống.

“Cô Ôn- -”

“Dừng xe!”

Tiểu Dương chưa kịp nói hết câu thì hắn đã ngay lập tức lên tiếng

Sau đó, chờ Lâm Tử Dương dừng lại, hắn liền xuống xe. Ở hai bên ánh đèn đường sáng lờ mờ, hắn đi giữa đêm khuya sương lạnh, từng bước một đi tới trước mặt cô.

Sau đó, khom lưng bế cô lên.

Lâm Tử Dương: "......”

Vậy là cố ý?

——

Ôn Hủ Hủ hôn mê cuối cùng cũng bị mang đi.

Mấy đứa nhỏ cũng bị Hoắc Tư Tước đưa tới một khách sạn 5 sao cũng thuộc sở hữu của Hoắc thị.

Mặc Bảo vẫn không nói gì.

Ngay cả khi đến khách sạn, ba bảo cậu đi tắm rửa thay quần áo trước để

tránh bị cảm lạnh. Cậu cũng không động đậy, mà vẫn ở trong phòng ôm em gái, không nói một lời nhìn chằm chằm ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK