Hắn hôm nay cũng không đến cục dân chính, mà để cho Lâm Tử Dương cầm chứng minh thư và giấy chứng nhận kết hôn của mình đi. Sau đó hắn rời khỏi thành phố A, đi tham gia hội nghị thương mại thượng đỉnh.
Cũng đúng, ly hôn là chuyện nhỏ như vậy, sao lại quan trọng hơn việc làm ăn của hắn?
Thế nhưng, ngày hôm nay bên Lâm Tử Dương cũng không truyền đến tin tức gì, ngược lại lúc gần mười giờ tối, Hoắc Dận gọi điện thoại cho hắn.
“Ba?”
“Hả?’
“Sao ba lại để cô đưa chúng con về khu nhà cổ?” Đứa nhỏ kia ở trong điện thoại rất là tức giận nói.
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.
Về nhà cổ?
Hoắc Tư Tinh?
Hắn có chút không hiểu đứa nhỏ này lời nói: "Ba không có bảo cô đưa các con về nhà, làm sao vậy?”
"Không phải là nhà, mà là nhà cổ!"
Hoắc Dận lại nói một câu cứng rắn, nghe ra được cậu rất không vui.
Tuy nhiên, cậu không thể diễn đạt quá nhiều, dù sao cậu quanh năm không thích nói chuyện. Điều này khiến chức năng ngôn ngữ của cậu yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Hoắc Tư Tước nhíu mày.