Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trong xe cuối cùng chỉ có thể buồn bực cất súng lại.

"Đúng rồi, ông chủ, tôi thấy bên Hoắc Kiêu không ổn rồi, muốn cứu hắn không?"

"Cứu cái gì mà cứu? Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của hắn, nghỉ hưu mới là báo đáp tốt nhất đối với chúng ta, làm tốt chuyện của cậu đi tôi sẽ không bạc đãi cậu.”

Thật không ngờ ông chủ lại nói ra những lời như vậy đối vơi Hoắc Kiêu.

Nghỉ hưu?

Bị Hoắc Tư Tước đánh thừa sống thiếu chết, đó gọi là nghỉ hưu sao?

Khi người trong xe cuối cùng bỏ điện thoại xuống, đã thấy bản thân đổ đầy mồ hôi lạnh.

Phải biết rằng, Hoắc Kiêu cũng là họ Hoắc!

——

Lúc Hoắc Tư Tước về đến nhà, đã gần mười hai giờ.

Bình thường trong biệt thự đã không còn ánh đèn nào rồi, hai đứa nhỏ được mấy người giúp việc chăm sóc tiến vào mộng đẹp.

Thế nhưng buổi tối hôm đó, Hoắc Tư Tước trở về lại nhìn thấy trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng.

"Lạc Du? Sao cô vẫn còn ở đây?”

Hắn kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sô pha nhà hắn xem TV, vô cùng hoang mang.

Lạc Du chưa từng qua đêm ở đây.

Bọn trẻ sẽ không cho phép, hắn tôn trọng ý kiến của bọn chúng cho nên không bao giờ giữ cô ta lại.

Vì vậy dù đã trễ như vậy cô ta đến đây cuối cùng phải về nhà ngủ.

Nhưng tối nay, chuyện gì xảy ra với ta vậy ấy?

Hoắc Tư Tước đổi giép, cầm chìa khóa xe đi tới.

Lạc Du lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn hắn, vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô ta không chớp một giây nào, nhìn từ sợi tóc đến gót chân của hắn.

Cô ta không bỏ qua một chỗ nào.

Sau đó cô phát hiện ra hắn không cầm máy tính xách tay làm việc của hắn về.

Và trên người hắn có mùi máu tươi, nhưng mà còn có một mùi hương nhàn nhạt, hai loại mùi này sau khi kết hợp với nhau, cô ta ngửi thấy ngọn lửa trong lồng ngực bốc lên ngùn ngụt.

"Anh đã đi đâu? Sao về trễ thế?”

"Cái gì?"

Sắc mặt Hoắc Tư Tước thoáng cái trở nên không được tốt lắm, bởi vì hắn nghe ra cô ta đang chất vấn hắn.

"Công ty có chút chuyện, cô sao vậy? Có chuyện gì sao?” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt đi rất nhiều, ngay cả hai chân hắn vốn đang đi về phía cô ta cũng ngừng lại, xoay người đi đến phòng ăn.

Lạc Du: "..."

Lửa giận trong lòng bốc lên, rốt cuộc cô ta cũng không thể khống chế được nữa, cô ta từ trên sô pha vọt tới trước mặt ắn: "Có phải anh đã đi gặp người phụ nữ kia không? Anh không mất trí nhớ sao?”

"Cô đang nói về cái gì vậy? Mất trí nhớ gì?”

"Hoắc Tư Tước! Anh không cần phải giả vờ cho tôi, tôi biết anh không bị tôi thôi miên đúng không? Anh vẫn còn giữ ký ức của cô ta, có phải anh chưa bao giờ quên cô ta không?”

Lạc Du nửa đêm canh ba lại còn lớn tiếng gào thét ở trong phòng ăn, dáng vẻ nổi đầy gân xanh giống như thần kinh.

Mà trên thực tế, loại người có tài ở một lĩnh vực nào đó, quả thật sẽ có chút không giống người thường.

Đặc biệt là khi gặp phải thách thức mà cô ta giỏi nhất.

Hoắc Tư Tước căn bản lười cãi nhau với cô ta.


Đẩy cô ra, hắn cầm ly thủy tinh đi đến máy lọc nước rót một ly nước uống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK