Kiều Thời Khiêm đột nhiên trêu ghẹo, môi mỏng hơi nâng lên, phong thái dịu dàng thong dong, rất xứng với một người đàn ông lịch sự.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ sáng lên.
Làm ăn?
Không không không, cô không cần họ tìm cô để chữa bệnh, cô cần là cần anh ta dẫn cô đi làm ăn.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ quyết định cầm rượu đi theo Kiều Thời Khiêm.
Chung Vãn không chung chủ đề với họ nên không đi theo, cô ấy cầm ly rượu đi nơi khác, nhưng không ngờ vừa quay người đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang vô cùng âm trầm.
''Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Anh ta có ý gì với đồ ngốc nhà tôi?''
Lại là Trì Úc!
Chung Vãn nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của anh ta, đau đầu nói: ''Đồ ngốc nhà anh? Hủ Hủ với anh thân mật như vậy từ khi nào rồi? Cô ấy là gì của anh?''
Trì Úc thu ánh mắt lại, đôi mắt đào hoa nhìn thoáng qua Chung Vãn, nhìn đến mức cô ấy có chút hoảng loạn.
''Cô quản tôi? Tôi nói cho cô biết, anh ta tốt nhất đừng có suy nghĩ gì khác với cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta!'' Trì Úc nói xong đùng đùng tức giận rời đi.
Cảm nhận của đàn ông đối với đàn ông đôi khi vẫn rất chuẩn.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ được Kiều Thời Khiêm mang theo giới thiệu, cô cũng làm quen được mấy người có thân phận tôn quý, mà mấy người kia đúng là những người cô cần.
Ôn Hủ Hủ vô cùng vui, trên đường về đều không ngừng chia sẻ chuyện này với Chung Vãn và Trì Úc.
Mãi cho đến khi về nhà, sau khi đẩy cửa vào, cô đột nhiên thấy người đàn ông đang vắt chéo đôi chân dài ngồi trong phòng khách.
''Rời khỏi anh em vui vẻ như vậy sao?''
Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn ở cửa, ánh sáng lẻ loi này không giúp căn nhà sáng hơn, ngược lại bóng đêm tối tăm bao trùm lấy người đàn ông kia khiến người khác nhìn thôi cũng thấy sợ.
Giống như ma quỷ xuất hiện vậy.
Tay chân Ôn Hủ Hủ lập tức lạnh buốt, cô chưa kịp suy nghĩ gì đã lùi về sau mấy bước, sau đó ''ầm'' một tiếng ngã xuống đất.
Người đàn ông trong phòng: ''...''
Cô sợ anh?
Chỉ mấy ngày, cô học được cách trò chuyện vui vẻ với người đàn ông khác còn vừa thấy anh đã sợ như nhìn thấy ma quỷ?
Hoắc Tư Tước nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng đến giây phút này không thể nhịn được nữa, hắn tức giận nhìn người phụ nữ đang sợ hãi kia rồi đứng lên.
''Sao vậy? Ôn Hủ Hủ, em đang sợ anh sao?''
''...''
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ trở nên bối rối.
Cô đương nhiên sợ hắn rồi!
Từ giây phút biết được chân tướng, cô đã sớm không liên quan đến hắn, nhưng cô cũng sợ hắn, cô sợ hắn sẽ bắt cô về, cô sẽ phải quay lại ngày tháng sống không thấy ánh mặt trời đó.
Nếu như vậy cô sẽ không làm gì được nữa.
Cô không thể nào vực dậy được Ôn gia, cũng không thể đền bù cho Đỗ gia, những sai lầm mà cô đã gây nên cũng không thể đền bù được.
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông giống ma quỷ đang đi về phía mình, một lúc lâu sau cô kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nghiến răng nói từng chữ: ''Anh muốn làm gì? Muốn đến bắt tôi về sao? Tôi nói cho anh biết, trừ khi tôi chết, còn không tôi sẽ không để anh được như ý!''
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!