Hoắc Kiêu nhún nhún vai: "Đúng vậy, có chuyện gì vậy? Sao hôm nay chị dâu lại đến tìm tôi?”
Hắn ta vẫn biểu cảm cà lơ phất phơ kia, mặt mày trắng nõn, lại cực kỳ giống người ba Hoắc Chính Hoa của hắn ta, trong đó có một chút tà ác nữ tính.
Đúng rồi, cô quên mất, ba của hắn ta đã chết dưới tay Hoắc Tư Tước.
Nguyên nhân chính là bởi vì hai đứa con trai của Ôn Hủ Hủ cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức cảnh giác lui về phía sau một bước.
"Không có, tôi chỉ là... đến xem thử.” Cô tùy tiện tìm một cái cớ, bởi vì cô đột nhiên bừng tỉnh nếu như cô nói thật thì chỉ sợ tình hình lúc này sẽ không ổn với cô.
Chuyện này, chỉ cần cô xác định là được rồi.
Bây giờ an toàn vẫn là trên hết.
Ôn Hủ Hủ định tìm thời cơ rồi chuồn đi.
Thế nhưng Hoắc Kiêu giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cố ý lui về phía cửa, hắn ta đột nhiên tiến lên một bước lập tức đóng cửa lại.
Ôn Hủ Hủ: "..."
"Trông chị dâu rất lo lắng, sao vậy? Là nhiều năm không gặp chú em (em trai của chồng) của chị cho nên chưa kịp thích ứng sao?”
"Không... Không phải..."
"Vậy chị lui về phía sau để làm gì? Chị dâu, chị đang đề phòng tôi à?”
Cuối cùng tất cả ý cười trên mặt hắn ta đều biến mất, hắn ta từng bước từng bước ép tới, ánh mắt hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ giống như rắn độc có thể phóng tới bất kỳ lúc nào.
Ôn Hủ Hủ hoảng sợ, cô theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Tôi không có, tôi đã nói … chỉ là tùy tiện đến đây, không biết cậu ở chỗ này."
"Chậc chậc, chị dâu, đã nhiều năm rồi mà chị vẫn không biết cách nói dối, chị biết không? Mỗi lần chị nói dối thì vành tai sẽ đỏ lên, còn có đôi mắt ngập nước này của chị cũng sẽ luôn nhìn loạn, chị dâu, sao chị vẫn không chịu thay đổi vậy?”
"Cậu——"
"Còn nữa, chị nói không phải đặc biệt tới tìm tôi, vậy đóa hoa trong tay chị là sao?”
Không ngờ người này lại rất hiểu những cư xử nhỏ nhặt của Ôn Hủ Hủ, chỉ vài ba câu đã vạch trần lời nói dối của cô.
Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là hắn ta còn nhìn về phía bông hoa trong tay Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ hoảng sợ.
Cô không sợ cái gì khác, chỉ sợ nếu Hoắc Kiêu đúng là người cấu kết với Đỗ Như Quân, vậy thì hắn ta biết cô đã tra được đến hắn ta.
Hắn ta nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Cô không muốn chết ở đây!
"Không... Không phải, em hai, cậu... cậu nghe tôi nói, tôi tới đây không phải cố ý tới tìm cậu, tôi là... tôi là tới tìm anh cậu, bông hoa này cũng là tôi vừa mới nhặt được ở bên ngoài.”
Cô vội vàng sinh trí, không thể không lôi Hoắc Tư Tước vào.
Về phần đóa hoa này, cô không biết nói gì nên chỉ có thể nói bậy, nói bản thân nhặt được ở bên ngoài.
Hoắc Kiêu từng bước từng bước áp sát, quả nhiên không nói gì nữa.
Tuy nhiên biểu cảm của hắn ta rất kỳ quái, hắn ta sau khi cô nói xong lại nhìn cô lộ ra một nụ cười cực kỳ ái muội.
"Chị đang gọi tôi là em hai?"
“......”
Một trận ớn lạnh, Ôn Hủ Hủ suýt chút nữa đã không nhịn được nôn ra!
Quan trọng là cô cũng không thể gọi hắn ta là Hoắc Kiêu, khi hắn ta cứ mở miệng ra là gọi cô chị dâu chị dâu.
"Chị chưa từng gọi tôi như thế, nhưng mà việc nào ra việc đó, chị nói tới đây tìm Hoắc Tư Tước, chị dâu, cho dù chị muốn tìm cớ thì phiền chị cũng nên dùng chút đầu óc được không? Người như anh ta sẽ đến đây sao?”
“......”
Ôn Hủ Hủ lại trầm mặc.
Và ngay lúc này, co cũng rõ ràng cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi, thêm một chút khí lạnh âm trầm.
"Nói đi, rốt cuộc chị tới đây làm gì? Ai bảo chị tới đây? Còn cầm đóa hoa hồng màu xanh này.” Hắn ta lại một lần nữa cúi đầu nhìn về phía hoa hồng màu xanh Ôn Hủ Hủ đang cầm trong tay.
Ngón tay Ôn Hủ Hủ nắm chặt bông hoa đến trắng bệch.