Sau đó, trong ánh mắt ghen tị ao ước của một đám người, ông ta mang ba đứa nhỏ kia đi theo mình.
''Hoắc Dận, Mặc Bảo, mau, ông nội các con đã đồng ý cho các con đến nhà ông nhỏ rồi, mau đi thôi.''
‘’Ông nhỏ?''
Mặc Bảo đang chơi trong sân nghe vậy thì nhìn anh trai: ''Chính là người lần trước cho em khóa vàng sao?''
Vẻ mặt Hoắc Dận không chút cảm xúc gật đầu: ''Ừm.''
Cảm xúc của cậu dường như không quá vui vẻ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dường như còn có sự chán ghét.
Chẳng lẽ anh trai không thích ông nhỏ này?
Mặc Bảo nhíu mày.
Lúc này người nhà họ Hoắc ở bên ngoài cũng bắt đầu thảo luận chuyện này.
''Người ông nhỏ này đúng là người nịnh bợ, trước đó là Hoắc Dận, bây giờ lại là đứa nhỏ vừa nhận tổ quy tông, ông ta đây là muốn tìm đường tốt nhất cho con mình sao?''
''Cũng chưa chắc, trong nhà ông ta chỉ có duy nhất một đứa con trai, nếu không ôm chặt lấy ông cụ thì chỉ sợ sau này một chút đồ của Hoắc gia cũng không đến lượt chi thứ ba của ông ta đâu.''
Người đang bàn luận là con dâu chi thứ hai, mấy người vừa quay lại vừa bực tức bất bình.
Nếu bàn về con cháu, ông nhỏ kia đúng là thảm hại nhất.
Nhiều năm như vậy mà chỉ có một đứa con trai, tuổi vẫn chưa lớn lắm, luôn phiêu bạt bên ngoài, Hoắc thị cũng giúp đỡ rất nhiều lần nhưng mãi vẫn không vực dậy được.
''Nhìn xem ông ta có thể ôm đồm đến khi nào.''
''Cũng chưa chắc được, không phải lúc ấy Hoắc Dận cũng được ông ta tâng bốc sao? Không có việc gì cũng ôm bọn họ đến nhà mình, sau đó Hoắc Dận bị bệnh nên mới ít đến, bây giờ vất vả lắm mới có một đứa nhỏ hoạt bát như vậy, sao bọn họ có thể buông tha cho cơ hội tốt này chứ?''
Cô con dâu tuổi nhỏ hơn càng nói càng tức.
Nhưng nói tới nói lui, cuối cùng các cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vì trong Hoắc gia, dựa theo bối phận, ngoài ông cụ thì chỉ còn lại người ông nhỏ này.
Ông nhỏ Hoắc Chính Hoa lúc này đã vui vẻ tươi tỉnh đến vườn hoa, ông ta chuẩn bị mang hai đứa bé sang nhà mình.
''Mặc Mặc, Hoắc Dận, các con đâu rồi? Ông nhỏ đến rồi, ông nhỏ mang các con sang bên kia ăn đồ ăn ngon.''
''...''
Câu nói này vừa vang lên, Hoắc Dận đang chơi trong vườn hoa lập tức đứng lên, khuôn mặt nhỏ lạnh như sương.
Mặc Bảo giật mình: ''Hoắc Dận, anh sao vậy?''
Nhưng cuối cùng Hoắc Dận cũng không nói gì.
Ông nhỏ vẫn hưng phấn không thôi nói: ''Tiểu Mặc Mặc, mau, để chú nhỏ ôm con một cái.''
Mặc Bảo: ''...''