Người dân nghe thấy tiếng đập cửa thì bị dọa đến mức ra khỏi chăn đi mở cửa.
''Sao đêm nay có nhiều người đến vậy? Anh là ai?''
''Hai người đó đâu?''
Người đàn ông khuôn mặt tái nhợt, sau khi thấy cánh cửa này mở ra, hắn không nói nhảm với chủ nhà mà lập tức đi vào phòng trong tìm.
Chủ nhà thấy dáng vẻ này của hắn thì lập tức hiểu vì sao hắn đến đây.
''Anh đang tìm hai mẹ con kia sao? Hai người đó có người đón đi rồi.''
''Ai?''
Hoắc Tư Tước dừng động tác, đôi mắt đỏ bừng nhìn người kia chằm chằm giống như muốn ăn thịt người.
Chủ nhà lập tức bị dọa không nói nên lời: ''Là...Là một người đàn ông có tuổi xấp xỉ anh, còn đeo kính nữa, anh ta đón hai mẹ con họ đi.''
Dây cung căng cứng trong lòng hắn dường như đứt phựt.
Hắn đứng đó, phải mấy giây sau mới tiếp nhận chuyện này.
Người đàn ông đeo kính có tuổi ngang hắn?
Ai?
Kiều Thời Khiêm?
Hắn lập tức nghĩ đến người đàn ông này, lửa giận như giếng phun trào khắp lồng ngực hắn.
Bọn họ liên lạc với nhau từ lúc nào? Cả đêm cô không về nhà có phải vì muốn ở lại đây chờ người đàn ông kia sao? Có phải bọn họ đã sớm liên hệ với nhau rồi không?
Hắn bị lửa giận làm mất lí trí, ngay cả tư duy cũng trở nên vô cùng cực đoan.
Chủ nhà run sợ nhìn hắn, căn bản không dám nói thêm nửa chữ, mãi đến một lúc lâu sau, người đàn ông này dùng giọng nói cực kì đáng sợ hỏi anh ta một câu: ''Bọn họ đi đâu?''
''Hình như... Hình như đi sân bay.''
Chủ nhà tê cả da đầu.
May mắn sau khi người này hỏi xong đã lập tức rời đi, hắn đóng cửa ''rầm'' một tiếng.
Chỉ trong nháy mắt cả người và xe đều biến mất.
Người này thật đáng sợ!
Hai mẹ con kia không sao chứ?
*
Ôn Hủ Hủ mang theo con gái đến sân bay với Kiều Thời Khiêm.
Lúc đi trên đường Kiều Thời Khiêm có hỏi cô một câu có muốn mang đứa nhỏ về không?
Ôn Hủ Hủ từ chối.
''Nhược Nhược, ba biết con là con của ba không?''
''Không biết, ba chưa từng nói qua.''
''Vậy tại sao đến bây giờ con vẫn gọi ông ấy là ba?''
''Sau khi mẹ đi Nhược Nhược rất khó chịu nên ông ấy để Nhược Nhược gọi làm ba, mẹ, có phải ba không cần chúng ta nữa không? Ba không đến tìm chúng ta luôn.''
Tiểu Nhược Nhược ở trong xe đã tỉnh, nhìn xung quanh không phải là khung cảnh trong nhà quen thuộc thì lập tức cuộn trong ngực mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều uất ức và khổ sở.
Chóp mũi Ôn Hủ Hủ chua chua.
Cô không biết nên giải thích với cô bé như thế nào.
Vì thật ra cô cũng muốn nói sự thật rằng bé là con ruột của hắn, nhưng vì sao hắn lại không đến đón hai người? Người hắn hận cũng là cô chứ không phải con của hắn.
Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ xuất hiện sự bi thương. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!