Mặc Bảo vẫn thích đá chăn giống như tính cách nghịch ngợm hoạt bát của cậu, vì thế Hoắc Tư Tước đi vào đắp chăn cho cậu bé, sau đó điều chỉnh thiết bị sưởi ấm cao lên vài độ rồi mới đi ra ngoài.
Còn Tiểu Nhược Nhược?
Hoắc Tư Tước không đi đến phòng cô bé mà đi thẳng đến phòng trong cùng, cũng chính là phòng ngủ của Ôn Hủ Hủ.
“Lạch cạch …”
Giây phút cửa phòng mở ra, trong phòng ngủ vang lên tiếng ồn, Hoắc Tư Tước nhướng mày, liếc mắt nhìn thấy người nằm trên giường hoảng hốt nhấn tắt màn hình điện thoại đang sáng.
Ngủ rồi?
Khóe môi mỏng của hắn nhếch lên một độ cong giễu cợt, đưa tay bật công tắc trên tường bên cạnh.
Ôn Hủ Hủ đang định giả vờ ngủ: “…”
Cứ như vậy sững sờ nhìn chằm chằm người đàn ông đi vào, khuôn mặt cô đỏ bừng, lúng túng giống như một tên trộm vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
“Không phải ngủ rồi sao? Còn nấp xem điện thoại cái gì? Lại đang cố ý tránh tôi?”
Hai tay Hoắc Tư Tước vẫn đút tùy ý trong túi quần, vẻ mặt trông cũng rất lười biếng nhàn nhã.
Nhưng, hắn vừa mở miệng, trái tim Ôn Hủ Hủ lập tức loạn nhịp!
“Không phải, tôi… tôi sắp ngủ rồi, nhưng đột nhiên có người gửi tin nhắn Wechat cho tôi.”
“Ai?”
“… Chung Vãn.” Ôn Hủ Hủ nuốt nước miếng, nói ra một cái tên.
Chung Vãn?
Hoắc Tư Tước nhướng mày, sau đó trực tiếp đi tới.
Hắn muốn làm gì?
Ôn Hủ Hủ ngẩn người không biết hắn muốn làm gì, lúc hắn đi tới cô vội vàng bò ra khỏi chăn.
“Anh muốn làm gì?”
“Đưa điện thoại cho tôi!”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ lại ngây người một lần nữa, còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay cầm điện thoại đã trống trơn, cô dừng lại, phát hiện người này đã lấy điện thoại của cô đi.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Hoắc Tư Tước: “Mật khẩu!”
Ôn Hủ Hủ: “!”
Hắn không có vấn đề đấy chứ, lại còn muốn kiểm tra điện thoại của cô?!
Dựa vào cái gì? Hắn lại không phải là ai của cô!
Cô có chút căm hận, nhưng sự thật là, cho dù cô có bất mãn thì cô cũng không dám giật điện thoại của mình lại, cuối cùng vẫn cam chịu số phận nói ra mật khẩu điện thoại: “…182930.”