Hoắc Tư Tước sắp trở về?
Ôn Hủ Hủ đã mang thai hơn tám tháng, đang gấp quần áo mới mua trong phòng trẻ em, cô bỗng nhiên nghe được người giúp việc trong nhà đang bàn tán.
“Anh ấy sắp trở về?”
Là bởi vì cô sắp sinh sao?
Trong lòng cô có chút vui mừng, thoáng chốc, ngay cả tay cũng run lên nhè nhẹ.
Hoắc Tư Tước là cha của đứa bé trong bụng cô.
Nhưng mà từ ngày kết hôn đến bây giờ, cô chỉ gặp qua hắn vẻn vẹn chỉ có một lần, chính là vào đêm hai bọn họ kết hôn, sau hôm đó hắn liền rời đi đến nay cũng chưa gặp lại lần nào.
“Bảo bối, mẹ biết, ba không thích mẹ, nhưng không sao, chỉ cần ba có thể tới nhìn con chào đời, mẹ đã rất vui rồi.”
Khóe mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên vẻ phấn khích đưa tay vuốt ve phần bụng nhô lên cao của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ rõ niềm hạnh phú khó kiềm chế được.
Hai ngày sau, quả nhiên, Hoắc đại thiếu gia biến mất hơn tám tháng đã trở về.
Ôn Hủ Hủ nghe được, nhất thời kích động ôm bụng lớn chạy xuống nhà.
Chỉ là khi cô đang vui mừng bước đến đầu cầu thang, đưa mắt nhìn xuống, lại phát hiện phía dưới đại sảnh, ngoại trừ người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong ra thì còn có một người phụ nữ khác.
“Tôi bảo anh trở về chăm sóc Hủ Hủ, anh mang người phụ nữ này về là có ý gì?!”
“Tôi đã sớm nói rồi, cuộc hôn nhân này không có bất cứ quan hệ gì với tôi, người phụ nữ tôi muốn cưới là Cố Hạ, cô ấy hiện tại đang đứng bên cạnh tôi!"”
Hoắc Tư Tước mặc một bộ áo khoác mỏng màu đen, khuôn mặt anh tuấn giống như được điêu khắc tỉ mỉ, một đôi mắt đen nhìn không thấy đáy lại càng làm nổi bật sự lạnh lùng của hắn, hắn nhìn chằm chằm người cha này, như nhìn kẻ thù của chính mình.
Hoắc lão gia nghe xong, nhất thời tức giận đến nói không nên lời!
“Thằng nghịch tử! Mày có biết Tiểu Tịch hiện tại đã mang thai hơn tám tháng rồi không? Mày còn nói những lời này?!”
“Đêm hôm đó nếu không phải hai người bỏ thuốc tôi, thì sẽ xảy ra chuyện như vậy sao, đồ nghiệt chủng đó không nên xuất hiện trên đời này.”
“……”
Không ai nói thêm gì nữa.
Ôn Hủ Hủ đứng ở đầu cầu thang, chỉ cảm thấy trong lồng ngực của cô giống như có thứ gì đó đâm một nhát, cảm giác đau đớn đến tê tâm phế liệt, cô đứng ở nơi đó, trước mắt tối sầm, cũng không nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.
Hắn còn nói...... Con của cô không nên xuất hiện trên đời này!!
Cô bắt đầu run rẩy
“A!! Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân chảy máu rồi!!!”
“Cái gì?”
Thoáng chốc, toàn bộ người Hoắc gia đều kinh động.
Mà trong đại sảnh dưới lầu hai người đàn ông đang giằng co nhau, cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang.
Đúng là có một phụ nữ đang mang thai, không chỉ vậy bụng đã lớn lắm rồi.
Nhưng mà, dưới chân của người phụ nữ đang dần dần chảy máu.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước hơi thay đổi một chút.
"Hoắc Tư Tước, tình yêu của anh... thật đúng là vĩ đại, hạnh phúc có được khi giẫm lên hài cốt của con mình, nửa đời sau của anh, thật sự... ngủ ngon giấc sao?"
Lúc Ôn Hủ Hủ ngã xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông, chỉ nói một câu như vậy.
Đây cũng là câu đầu tiên cô nói từ sau khi kết hôn với hắn!
Hoắc Tư Tước giật mình, chớp chớp đôi mắt.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đã nặng nề ngã trên mặt đất, máu tươi chảy khắp nơi!
“Mau đưa đến bệnh viện, mau!”
“……”
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang hôn mê cũng được đưa đến bệnh viện.
"Tư Tước, anh đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này không liên quan gì đến anh, thời đại nào rồi còn bị sắp đặt hôn nhân, còn dùng thủ đoạn cũ rích như vậy, người phụ nữ kia còn dám nguyền rủa anh, Tư Tước..."
Trong đại sãnh yên tỉnh, Cố Hạ muốn khuyên nhủ người đàn ông.
Nhưng mà, không ngờ lời còn chưa nói xong đâu, người đàn ông chưa bao giờ nổi giận với cô, đột nhiên trừng mắt nhìn về phía cô: “Cô câm miệng cho tôi! Chuyện Hoắc gia, khi nào thì đến lượt cô xen vào?!”
Hắn cố ý cắt ngang lời cô ta, trong nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ!
Cố Hạ lập tức run rẩy, không dám nói gì nữa.
“Ôn Hủ Hủ, đồ đê tiện!”
“Cô tốt nhất không nên trở về nữa, một lớn một nhỏ đều chết ở trong phòng sinh đi, có như vậy mới tốt là tốt nhất...”
Một giờ sau, trong bệnh viện.
"Thật xin lỗi, Hoắc lão tiên sinh, sản phụ chảy quá nhiều máu không thể cứu được, nhưng mà ba đứa nhỏ trong bụng cô ấy, cứu được một đứa trở về, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Bác sĩ sản khoa ôm đứa bé từ trong phòng phẫu thuật đi ra, sau khi nhìn thấy đám người Hoắc lão gia tử vẫn đang chờ ở bên ngoài, nặng nề nói cho bọn họ biết tin tức này.
Chết rồi?
Ba đứa cháu, một đứa con dâu, chỉ có thể cứu sống được một người!
Hoắc lão gia tử không chịu nổi đả kích lớn như vậy, ôm ngực mình rồi ngã xuống đất......
“Lão gia! Lão gia!”
“……”
Lúc Hoắc Tư Tước nghe được tin tức này, hắn đã mang theo Cố Hạ rời khỏi Hoắc gia, đi về phía nhà trọ riêng của hắn trong nội thành.
Khi nghe được tin tức này, bàn tay đang cầm lái bỗng dưng hơi khựng lại.
“Đã chết?”
"Đúng, nghe nói là thân thể của thiếu phu nhân vốn không tốt lắm, sau khi xuất huyết nhiều thì không cứu được nữa, nhưng mà ba đứa nhỏ chỉ cứu được một bé trai, đã bị lão gia ôm đi."
Trợ lý nói xong, sợ hắn không tin, còn chụp một tấm hình ba thi thể nằm cạnh nhau phủ một lớp vải trắng bên trên cho hắn xem.
Thoáng chốc, đồng tử Hoắc Tư Tước co rụt lại!
Két két! Hắn dùng chân đạp mạnh phanh xe, một tiếng két kéo dài chà sát xuống mặt đường.