Mấy phút sau, trong văn phòng trưởng khoa nhi của bệnh viện.
''Hoắc tổng, theo như chúng tôi chẩn đoán thì tiểu thiếu gia bị viêm dạ dày, cô gái này nói bệnh viện chúng tôi không chữa được bệnh nên muốn mang đứa nhỏ đi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.''
Viện trưởng khoa nhi thấy Hoắc Tư Tước mang đứa bé quay về thì khổ tâm nói.
Nhưng Lạc Du nghe xong lại nhảy dựng lên: ''Đúng là không được mà, hôm qua đột nhiên bị bệnh, đến bệnh viện của ông đến bây giờ vẫn không ngừng tiêu chảy, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mấy người không tìm được nguyên nhân gây ra bệnh!''
''Cô...''
Viện trưởng khoa nhi tức đến run người: "Chuyện này vẫn cần cả một quá trình, đâu thể nói xong là xong được?''
Lạc Du cười lạnh: ''Đương nhiên là có thể, ông có biết không? Thằng bé chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, nếu như các người tốn một ngày một đêm cũng không khiến bé hết tiêu chảy thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của đứa bé.''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Một câu này khiến ánh mắt đang nhìn đứa nhỏ trong lòng mình của người đàn ông trở nên hoảng hốt, hắn cũng không còn tâm trạng nghe viện trưởng khoa nhi này giải thích nữa.
''Được rồi, mau chuẩn bị xe đi.''
''Hả?''
Lâm Tử Dương cũng trong phòng nghe vậy thì không khỏi kinh sợ.
Ngược lại Lạc Du nghe xong lại vô cùng vui vẻ: ''Được, đi thôi, tôi đã nói rồi, đi theo tôi là lựa chọn sáng suốt.''
Người phụ nữ này mãi mãi tự tin như vậy.
Nhưng thực tế, hắn không thể không tin cô ta, vì cô ta cũng là bác sĩ, hơn nữa trong một số phương diện còn là thiên tài.
Hoắc Tư Tước mang theo đứa bé, đi đến sở nghiên cứu của Lạc Du với tốc độ nhanh nhất, mười mấy phút sau, người phụ nữ này tiêm cho Mặc Bảo đã ngất xỉu một liều thuốc, triệu chứng của bé nhanh chóng chậm lại.
''Nhìn xem, tôi đã bảo rồi, đứa nhỏ bị nhiễm nấm mốc.''
"Nấm mốc?'' Hoắc Tư Tước nhìn thoáng qua đứa bé đang nằm trên giường bệnh, hắn lập tức ngẩng đầu lên: ''Nấm mốc gì?''
''Nấm mốc chính là cây nấm đó, nhưng cũng thật kì lạ, theo lí thuyết mà nói, những loại nấm được bày bán trên thị trường đều an toàn, vì sao con anh lại bị trúng loại độc này chứ? Có phải ăn linh tinh ở nhà ông không?
''...''
Hoắc Tư Tước không thể trả lời câu hỏi này, vì trong khoảng thời gian này hắn căn bản không có mặt ở đây.
Lạc Du thấy hắn không nói gì thì lên tiếng: ''Tình huống này rất nguy hiểm, nếu như anh lại đến chậm, đứa nhỏ xảy ra chuyện thì sao?''
Cô ta bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Hoắc Tư Tước nghe xong, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Không, hắn sẽ không để con của hắn xảy ra chuyện.
Nhưng hôm nay không phải thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi sao? Nếu như hắn quay về muộn một chút, nếu như không phải Lạc Du đúng lúc ở đây thì hậu quả sẽ như thế nào?