"Một quyển sách rất hay, Dận Dận, ba thật sự rất yêu con, quyển sách này, lúc trước mẹ muốn mua cho các em trai em gái con xem mà cũng không mua được đấy."
"Thật sao ạ?"
Hoắc Dận khó có thể tin cậu ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp kia lại lập tức hiện lên vẻ sáng ngời.
Mặc Bảo là một nhóc quỷ thông minh, nhìn thấy một màn này làm sao lại không hiểu ý của mẹ?
Cậu ngay lập tức phụ họa với mẹ: "Đúng vậy, không mua được, anh ơi, nếu tối nay mẹ kể không hết vậy em có thể mang về xem không?"
“Còn em nữa em nữa, em cũng muốn!”
Tiểu Nhược Nhược chính là một cô nhóc đơn thuần không có việc gì chỉ thích góp vui lung tung, nghe thấy anh trai muốn cô không nói gì đã giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình lên nói cô cũng muốn.
Cuối cùng thì Hoắc Dận cũng vui vẻ.
Cậu gật đầu đồng ý bọn họ.
Ôn Hủ Hủ lại bắt đầu đọc, nhưng lần này mấy đứa nhỏ dựa sát vào cô, bọn họ hạnh phúc dựa vào nghe cô nhẹ nhàng kể chuyện đang cầm trong tay.
Hình ảnh đẹp đẽ đó, không ai biết nó đã rơi vào trong mắt Hoắc Tư Tước, sưởi ấm cả mùa đông.
Sáng hôm sau, Hoắc Tư Tước rời đi từ rất sớm.
Đương nhiên, trước khi đi hắn không quên nhắc lại cho vệ sĩ trong vườn biệt thự một lần nữa, nghiêm cấm Ôn Hủ Hủ rời khỏi nơi này.
Vì thế sau khi Ôn Hủ Hủ cùng tỉnh dậy với bọn trẻ, cô vừa từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị đến bệnh viện một chuyến xem bây giờ bên kia rốt cuộc như thế nào rồi.
Đột nhiên có một vệ sĩ chắn trước mặt cô.
"Cô Ôn, thật ngại quá, tổng giám đốc đã nói cô gần đây không thể rời khỏi nơi này."
"Tôi biết tôi chỉ đến bệnh viện một chút, chuyện của tôi bên đó vẫn chưa xong." Ôn Hủ Hủ không đồng ý, chuẩn bị nhấc chân tiếp tục đi.
Thật ra cô cũng không để tâm đến những gì người đàn ông đó nói vào hôm qua.
Cô không nghĩ rằng người này lại làm thật, cô có quan hệ gì với hắn chứ, hắn có cần phải bảo vệ cô như vậy không? Cô vẫn chưa có được cái vinh dự như vậy.
Hơn nữa, cô cũng không thể cứ ở lại đây mãi được, bên bệnh viện cô có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý xong, tuy nói hiện tại cô đã được rửa sạch hiềm nghi, nhưng cô cũng phải đi làm.
Nếu không mất việc thì phải làm sao?
Thế nhưng khi cô lại cất bước đi, anh vệ sĩ này lại ngăn cản cô!
"Cô Ôn, đừng làm khó chúng tôi."
“......”
Ôn Hủ Hủ mở to hai mắt khó có thể tin trừng mắt nhìn anh ta, cuối cùng chỉ có thể oán hận trở về.
Tên đàn ông thúi kia nhất định là trúng tà rồi, vậy mà lại quản cô thật.