''Cộc cộc cộc!''
''Ôn tiểu thư, có người đến đón mẹ con cô nha.''
Đột nhiên chủ nhân ngôi nhà này gõ cửa nói có người đến đón hai mẹ con Ôn Hủ Hủ.
''Thời Khiêm? Sao lại là anh?''
Ôn Hủ Hủ vô cùng vui vẻ đi từ phòng ra, sau khi thấy rõ người không quản đêm khuya đến đón mình thì không khỏi sững sờ.
Kiều Thời Khiêm?
Sao có thể? Anh ta về lúc nào vậy? Hơn nữa còn tìm được nơi này?
''Ừm, anh cố ý về tìm em, Nancy, bên phố Wall có chút chuyện, anh không gọi được cho em nên đành phải bay về.''
Dáng vẻ Kiều Thời Khiêm mệt mỏi vì phải đi lại nhiều, anh ta vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, anh ta giải thích, đôi mắt sau đôi kính vàng là ý cười ấm áp.
Lực chú ý của Ôn Hủ Hủ lập tức bị chuyển sang chuyện này.
''Xảy ra vấn đề? Chuyện gì vậy? Ôn Cận xảy ra chuyện gì sao?''
''Không có gì, là hạng mục gần nhất Lâm Ân để các em làm, chuyện này đã bị cục ngân hàng phố Wall để mắt, Lâm Ân nói em mau về xử lí, đừng để người ta bắt thóp.''
Để chứng minh lời mình là sự thật, Kiều Thời Khiêm còn cố ý mang một tập tài liệu đến.
Ôn Hủ Hủ thấy thế thì đâu còn tâm trí nghĩ chuyện khác, cô nhanh chóng cầm lên xem.
Người đàn ông Lâm Ân kia luôn làm một số chuyện không thể để lộ ra ngoài, chuyện này Ôn Hủ Hủ đã biết từ trước, cho nên khi Kiều Thời Khiêm nói những lời này cô đã vô cùng nghi ngờ.
Nhìn một lúc, quả nhiên cô thấy hạng mục mà mình làm trước khi quay về nước đều dính dáng đến giao dịch lừa đảo.
''Ông ta bị điên sao? Những thứ này không phải không nên tồn tại sao?''
''Đồ của Lâm Ân cũng không phải không thể tồn tại.'' Kiều Thời Khiêm chỉ có thể thật lòng nói.
Ôn Hủ Hủ nghe xong sắc mặt lập tức khó coi.
Nếu như cô đàm phán xong hạng mục này với người khác, sản phẩm căn bản không tồn tại, tội danh này rất lớn, có khả năng còn sẽ bị pháp luật phạt.
Ôn Hủ Hủ không ở lại được nữa, cô lập tức về phòng bế đứa nhỏ đang ngủ say ra.
''Đi thôi, ra sân bay.''
''Được.''
Kiều Thời Khiêm dịu dàng cười một tiếng sau đó mang hai mẹ con cô rời khỏi nơi này.
Đúng lúc đó, trên đường cao tốc, một chiếc xe Maybach màu trắng đang lao về nơi này với tốc độ vô cùng cao, chiếc xe như tên rời cung, người lái xe gần như đạp chân ga xuống mức cuối cùng.
Ba mươi phút sau, cuối cùng chiếc xe lại lần nữa đến thôn trang này.
''Rầm rầm rầm...''
Tính Hoắc Tư Tước không tốt, đặc biệt là lúc này, hắn có thể nhịn không đá văng cửa từng hộ gia đình này ra đã là tốt rồi.