Mãi một tuần sau.
''Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô không ngừng gửi tiền về là muốn dùng những thứ này để bù đắp cho chúng tôi sao? Cô cho rằng như vậy là chúng tôi có thể tha thứ cho cô?''
''Không...Không phải, cậu, cậu...cậu nghe con giải thích.''
Ôn Hủ Hủ đột nhiên nhận được cuộc điện thoại này, cô kích động đến mức nói năng lộn xộn, cô muốn giải thích cho cậu biết ý của mình không phải như vậy.
Nhưng Đỗ Hoa Sênh ở bên kia điện thoại lại vô cùng tức giận, sau khi quát to trong điện thoại, ông ta nói thêm một câu: ''Có thời gian rảnh thì quan tâm đến mấy đứa nhỏ hơn đi, bây giờ cô mặc kệ không quan tâm đến bọn chúng, giả vờ cho ai xem vậy? Cô cho rằng như vậy thì sẽ có người chăm sóc chúng thay cô sao?''
Sau đó ''bíp'' một tiếng, người này đã cúp điện thoại.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một lúc lâu sau, hai mắt cô đều là nước mắt, cô vẫn cầm điện thoại đứng đó, trong đầu là những lời răn dạy vừa rồi.
Con của cô...
Cô như bị ai đó điểm huyệt, một lúc lâu sau mới được cử động, cô hơi run lên, cuối cùng cầm điện thoại gọi về.
''Alo? Dì Vương, tôi là Ôn tiểu thư.''
''Ôn tiểu thư? Thật hiếm có nha, cuối cùng cô cũng có thời gian gọi về rồi sao?''
Điện thoại vừa kết nối đã có người nghe, điều khiến cô bất ngờ là người giúp việc lúc nào cũng đối xử tốt với cô lúc này lại trào phúng nói.
Ôn Hủ Hủ cứng người.
Một lúc lâu sau, sau khi điều chỉnh được cảm xúc, cô nhỏ giọng hỏi: ''Thật xin lỗi, thời gian này tôi hơi bận, chuyện đó, tôi muốn hỏi một chút, mấy đứa nhỏ sao rồi?''
''Ôn tiểu thư vẫn còn quan tâm đến chuyện này sao? Tôi còn tưởng rằng Ôn tiểu thư đi rồi sẽ không quan tâm đến mấy đứa nhỏ nữa chứ.''
''Không, không phải vậy, tôi là mẹ của đứa nhỏ, sao tôi có thể mặc kệ chúng như vậy được?''
''Vậy thời gian này cô đang làm gì vậy? Lúc Tiểu Nhược Nhược bị bệnh nằm viện cô đang ở đâu? Tiểu thiếu gia Mặc Mặc thiếu chút nữa xảy ra chuyện, đến bây giờ còn chưa khỏi mà cô lại đang làm gì? Hả? Ôn tiểu thư?''
Dì Vương ở bên kia điện thoại vô cùng nổi giận, từng câu từng câu chất vấn cô, không vì gì cả, chỉ vì trong thời gian này mấy đứa nhỏ phải chịu khổ quá nhiều.
Còn nữa, dì ta cũng thấy ba của mấy đứa quá mệt mỏi, quá đau lòng.
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!
Nhược Nhược bệnh?
Còn nữa, Mặc Bảo cũng xảy ra chuyện?
Đây là chuyện từ khi nào? Vì sao cái gì cô cũng không biết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô hoảng rồi, sự sợ hãi lan ra khắp toàn cơ thể, tay cô run đến mức không cầm chắc điện thoại, cô cũng suýt chút nữa gục ngã.
Đúng lúc này Ôn Cận đi ra, thấy dáng vẻ này của cô, vẻ mặt cậu thay đổi: ''Chị, chị sao vậy?''