Dường như giây tiếp theo, chỉ cần Ôn Hủ Hủ nói một câu khó nghe, hắn sẽ đem cô xé thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng mà lúc này máu nóng trong người Ôn Hủ Hủ cũng đã bộc phát, hắn không muốn cô nói vậy cô sẽ nói cho hắn nghe!
“Tôi nói có gì sai à, tôi giúp anh trị bệnh anh lại nói tôi muốn cái mạng chó của anh. Nếu như không cứu anh tôi cảm thấy có lỗi với chính con trai mình, tôi nói cho anh biết, nếu tôi không coi anh là ba của con tôi, thì tôi cũng không cứu anh đâu. Tôi càng không muốn để đứa con trai nhỏ như vậy đã phải mồ côi. Chứ không, dù anh có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không trị cho anh.”
“……”
Trong đại sảnh lúc này, mọi âm thanh đều yên tĩnh!
Giống như bóng tối dày đặc nhất trước khi bình minh đến, hoặc giống như sự yên tĩnh trước khi mưa rền gió dữ sắp tới. Giờ khắc này, bầu không khí nơi này, thật sự đáng sợ ngay cả da đầu cũng tê dại.
Thật kinh khủng!
Đây rốt cuộc là ai mà có lá gan lớn như vậy, lúc trước cô Cố đến đây chỉ có dỗ dành ông chủ mà thôi.
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?!
Người giúp việc ban nãy sợ tím cả người, da đầu có chút tê dại, chỉ ước bản thân biết tàng hình để trốn khỏi cục diện căng thẳng này.
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Ngay khi toàn bộ người trong biệt thự, đều cho rằng buổi tối hôm nay nhất định sẽ có một vụ án đẫm máu.
Đột nhiên, trên lầu xuất hiện một bóng người nhỏ bé!
Là Hoắc Dận!
Ai cũng không nghĩ tới, cậu bé lại đi ra đúng lúc này.
Ôn Hủ Hủ lập tức dịu đi khí thế tức giận lúc nãy, cô ngẩng đầu nhìn đứa trẻ, lộ ra nụ cười vui mừng.
“Dận Dận, sao con cũng ra đây? Có phải làm phiền đến con không?”
“Cô nói xem?"
Hoắc Dận không phủ nhận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, cũng bày đầy cảm xúc không kiên nhẫn sau khi bị quấy rầy.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy làm sao còn tâm tư cãi nhau với tên đàn ông này nữa, vội vàng đi tới phía dưới đứa nhỏ: "Dì xin lỗi Dận Dận, đã trễ thế này còn quấy rầy con, con yên tâm, chúng ta sẽ không cãi nhau nữa, con mau trở về ngủ đi, trên người cũng không mặc một cái áo dày một chút lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao, mau về đi.”
Lại cằn nhằn, cằn nhằn giống mẹ ruột của cậu bé.
Nhưng Hoắc Dận lại không nói gì.
Cậu đứng ở trên lầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ba mình ủ rũ: "Ba, ba có bệnh sao không đi gặp bác sĩ?"
“Cái gì?”
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt, đứa con trai này sao lại đột nhiên nổ súng về phía mình.
“Nếu như ba không xem trọng sức khỏe của ba, về sau cũng đừng bảo con!”