Hoắc Tư Tước: "..."
Bất ngờ không kịp đề phòng, hắn bị người phụ nữ này bịt miệng ngoan ngoãn đứng yên quên cả cử động.
Cũng chỉ còn lại đôi mắt thâm thúy như mực kia nheo lại một cách nguy hiểm trong bàn tay nhỏ bé của cô, lông mi rậm rạp hơi cong xinh đẹp giống như hai hàng quạt nhỏ vậy.
Người phụ nữ này, to gan thật!
Ôn Hủ Hủ còn chưa phát hiện ra sự liều lĩnh của bản thân.
Cô đang để ý đến động tĩnh trong đại sảnh, cô thật sự không nghĩ tới người này lại nói thẳng như vậy, đó là ba hắn, hắn không sợ làm ông ấy tức chết sao?
Nhìn thấy tình hình vừa xảy ra bên trong, mọi người bên ngoài đều kéo tới, ông Hoắc nhìn cảnh đó tức giận muốn chửi nữa, cô vội sắp chết rồi.
"Nhanh lên, anh còn ở đây làm gì nữa? Còn muốn đánh nhau à?”
Cô hơi tức giận quay đầu lại.
Lại không ngờ, vừa mới xoay người thì tầm mắt của cô dừng ngay ở đôi mắt đang bị cô che lộ ra bên ngoài.
Đôi mắt kia từ trước đến nay vẫn luôn rất đẹp, nhưng vào lúc này, sau khi nhìn thấy cô cuối cùng cũng phát hiện ra kiệt tác của mình, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia vui đùa, gợi lên một chút uể oải lười biếng, Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trong lòng lập tức đập loạn một nhịp!