“Đứa nhỏ đâu?”
Điện thoại vừa được kết nối, Hoắc Tư Tước ở bên trong không có bất kỳ âm thanh ấm áp nào, trực tiếp hỏi một câu như vậy.
Tên bắt cóc lập tức ngẩn người: "Sao ông biết đứa nhỏ chưa chết?”
Hoắc Tư Tước cười lạnh: "Mục đích của các người là tiền, nếu như các người giết nó, lấy cái gì làm lợi thế? Hơn nữa, các người dám giết sao?”
Tên bắt cóc: "......”
Sắc mặt của tên bắt cóc như tắc kè hoa hết đỏ lại trắng, không nói được lời nào.
Đây chính là sự chênh lệch IQ!
Tên bắt cóc cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng thừa nhận: "Đúng, vậy bây giờ ông đã chuẩn bị xong một tỷ chưa?"
"Được rồi, nhưng trước tiên các người phải cho tôi xem người đã!" Hoắc Tư Tước lạnh lùng nói trong điện thoại.
Số tiền một tỷ, cũng không phải là số nhỏ, hắn không xác định người còn sống hay không? Hay là có an toàn không? Làm sao hắn có thể đưa tiền cho bọn bắt cóc?
Có lẽ bọn bắt cóc cũng nghĩ tới điều này, cho dù tên đó có chút không muốn nhưng cũng đành đem điện thoại chỉnh thành chế độ gọi video, và chĩa máy về phía con tin.
Trong nháy mắt, Hoắc Tư Tước cũng đã tin vụ bắt cóc này là có liên quan đến hắn.
Đó thực sự là một đứa nhỏ.
Nhưng hiện tại trong ống kính không chỉ mình đứa nhỏ mà còn có thêm một người phụ nữ, trên mặt còn loang lỗ vết máu. Người phụ nữ ấy đang ôm đứa nhỏ cuộn tròn mình lại.
“Anh muốn làm gì? Anh không được đụng vào con của tôi!”
Sau khi thấy tên bắt cóc muốn dí mặt Mặc Bảo, người phụ nữ này lập tức che kín khuôn mặt của đứa nhỏ ở trong lòng, gắt gao ôm nó vào trong ngực.
Đó chính là Ôn Hủ Hủ.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước híp lại. Gần như là trong nháy mắt, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, một tia hàn ý lạnh thấu xương từ trong đôi mắt hắn bắn ra.
"Nếu không muốn hai mẹ con cô đều chết ở đây thì cô cút ra một bên ngay cho tôi!"
Bọn bắt cóc làm sao để Ôn Hủ Hủ che chở đứa nhỏ. Sau khi nhìn thấy cô ôm chặt không buông, tên bắt cóc lập tức nâng chân lên không chút do dự đạp mạnh lên người cô.
“Mẹ......”
Mặc Bảo bị buông ra khóc lớn, cậu nhìn mẹ bị đạp xuống đất, máu đỏ từ trên vai mẹ chảy ra, mặt đất chỗ nào cũng có vết máu.
Hoắc Tư Tước ngay cả xương ngón tay cũng phát ra một tiếng giòn tan đáng sợ!
“Mẹ, mẹ......”
“Mày lại đây cho tao. Nếu mày không muốn mẹ mày chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Tên bắt cóc này đem Mặc Bảo kéo lại,cậu bé mới năm tuổi, súc sinh này bắt lấy cậu giống như là diều hâu bắt gà con, không tốn chút sức liền nhắc lên.
“Buông con tôi ra! Ngươi buông nó ra!!!”
Ôn Hủ Hủ ở trên mặt đất thấy vậy dùng hết sức kêu lên, bò tới kéo Mặc Báo lại. Cô cố gắng để tên súc sinh này buông tha con
trai cô, nhưng tên bắt cóc làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của cô?