Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoắc Dận, tôi đánh chết cậu!" Đứa nhỏ mập giận không kìm được gầm lên.

Mặc Bảo thấy được, liền đưa tay móc một cái về phía trước đem đứa nhỏ bên cạnh đánh úp. Giây tiếp theo, đứa nhỏ mập vừavừa này xông tới, cậu từ mặt đất nhảy dựng lên, cái chân nhỏ kia liền nặng nề đá vào trên mặt của đứa nhỏ mập đó!

Thoáng chốc, trên bãi cỏ này chỉ nghe được "A - -" một tiếng kêu thảm thiết. Đứa nhỏ mập nặng nề ngã xuống đất.

Đánh ai?

Quả nhiên không biết lượng sức!

Mặc Bảo nhìn những đứa nhỏ khác trong mắt lộ vẻ sợ hãi lui sang một bên, cậu cười lạnh một tiếng, giơ tay hướng Hoa Cơ Hậu vẫy vẫy tay: "Lại đây!"

Hoắc Dận: "......”

Sau một lúc, Hoắc Dận đang đeo khẩu trang chậm chạp đi ra.

“Cậu ta vừa rồi bắt nạt cậu như thế nào?”

“?”

“Có phải cái tay này không? Cậu ta véo cậu, còn cướp đồ của cậu phải không? Đánh cậu ta! Đánh tới khi cậu ta nhớ kỹ cậu mới thôi!”

Mặc Bảo hung hăng trừng mắt nhìn đứa nhỏ mập bị cậu đánh gục trên mặt đất. Cậu dạy người anh trai này: “Ai bắt nạt mình thì phải trả lại, đánh đau vào cho tới tên đó nhớ kỹ mình mới thôi!”

Đó là tất cả những gì mẹ cậu dạy!

Hoắc Dận sững sờ một lúc.

Bởi vì ba không có dạy cậu cách dã man như vậy. Hầu như Hoắc Tư Tước dạy cậu giải quyết vấn đề không đổ máu. Hắn nói, đó mới chính là bản lĩnh.

Vì thế tới hiện tại Hoắc Dận chưa một lần đánh ai.

Dưới sự xúi giục của em trai, vị Hoắc tiểu thiếu gia này vươn ra nắm đấm nhỏ, hung hăng cho đứa nhỏ mập này một đấm!

——

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng tìm được chỗ tốt, là một nhà hàng Nhật Bản. Cô quyết định chờ sau khi tan học, liền dẫn Hoắc Dận đi ăn.

Thế nhưng, cô vừa mới đặt bàn xong liền nhìn thấy cửa nhà trẻ bỗng nhiên chạy tới một chiếc xe màu đen. Xe kia đến, kéo kẹt một tiếng, người bên trong liền vội vàng vàng vàng đi vào nhà trẻ.

Có chuyện gì vậy?

Làm sao họ có thể vào nhà trẻ vào giờ này?

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy có chút kinh ngạc. Vì vừa lúc nãy cô cũng đang lo lắng cho con nên muốn đi vào thì không cho vào. Nhưng chiếc xe vừa tới đó lại có thể tiến vào bên trong.

"Xin chào, xin hỏi một chút, vừa rồi người kia tại sao có thể đi vào bên trong?"

“Vì bên trong có mấy đứa nhỏ đang đánh nhau. Con của cô ta bị người ta đánh, xương mũi đều gãy, tay cũng gãy. Cô nói có thể đi vào hay không?"

Bảo vệ rất tức giận nói với cô.

Chúa ơi!

“Cái gì? Con của cô chính là Hoắc Dận?! Vậy cô còn đứng đây làm gì? Đứa nhỏ đánh người kia chính là con của cô!!”

Thật không ngờ, Ôn Hủ Hủ vừa mới nói ra tên con trai, bảo vệ này lại lập tức hướng về phía cô gào thét, nói đứa nhỏ đánh người kia chính là Hoắc Dận!

Hoắc Dận còn có thể đánh người sao?

Ôn Hủ Hủ lại một lần nữa bàng hoàng.

Đang hoàn toàn mơ hồ không hiểu chuyện gì thì lúc này, trong cửa lớn bỗng nhiên có tranh cãi kịch liệt cùng tiếng khóc của đứa nhỏ truyền tới. Ôn Hủ Hủ lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là người vừa rồi từ trong xe đi xuống. Đó là một người phụ nữ trung niên, mặc áo khoác lông chồn màu đen.

Mà lúc này, cô ta chỉ đạo những người đi cùng vào đem hai đứa nhỏ ra!

Một là được người ta cõng trên lưng.

Đứa còn lại thì giống như đại bàng bắt gà, đứa nhỏ bị nắm lấy tay không ngừng giãy dụa.

Dận Dận?

Đó không phải là Hoắc Dận của cô sao?

Ôn Hủ Hủ thoáng chốc trợn tròn mắt, lửa giận từ trong lồng ngực phun ra. Cô không còn quan tâm đến bất kì chuyện gì nữa, cô vội đđá văng cánh cửa lao vào bên trong.

“Cô làm gì? Cô muốn bắt con tôi đi đâu? Cô buông ra cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK