Đây đúng là cảm nhận gần đây của cô, cô vốn tưởng rằng sau khi ở lại đây sẽ không hợp với con trai ông ấy, trải qua cộc sống gà bay chó sủa, nhưng thật không ngờ cuộc sống của cô rất yên bình.
Ông cụ nghe thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt, thật ra con cái luôn không thể tách khỏi mẹ, con xem bọn trẻ là biết, có ba có mẹ ở bên cạnh cho nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn mới có thể nở nụ cười mỗi ngày, Hue Hủ, con có suy nghĩ không? Hay là đừng ly hôn nữa, cứ sống với nhau như thế này đi.”
Đột nhiên ông cụ nhìn bọn nhỏ đang vui vẻ chơi đùa trong vườn hoa, chân thành nói một câu như vậy.
Bàn tay Ôn Hủ Hủ đang rót trà cho ông ấy chợt cứng đờ.
"Không ly hôn? Không, không, ba, ba đã hiểu lầm con rồi, con... con không có ý đó, con ở lại đây vì... vì anh ấy nói trong khoảng thời gian này tốt nhất là bảo con tránh chị cả, anh ấy nói... anh ấy nói chị cả có thể vẫn còn tức giận..."
Ôn Hủ Hủ cũng không biết mình bị làm sao? Lại vội vội vàng vàng giải thích giống như sợ ông cụ hiểu lầm.
Nhưng ông cụ lại ngẩn người.
"Trốn chị con? Nó không còn ở đây nữa, ba đã đưa nó ra nước ngoài rồi, ba đã nói với con sẽ không bao giờ để nó trở về trong vòng 5 năm nữa rồi.”
"Hả?"
Ôn Hủ Hủ lại sững sờ.
Hoắc Tư Tinh không ở đây? Cô không biết, không ai nói với cô cả.
Cô càng xấu hổ hơn, cực kỳ sợ ông cụ hiểu lầm mình lấm liếm để ở lại đây: "Con... con thực sự không biết, nếu vậy ngày mai con sẽ chuyển đi.”
"Chuyển đi làm gì? Bây giờ không phải là nó khá tốt? Hủ Hủ, ba nói thật với con, nếu con không ly hôn, ba sẽ lập tức đi nói với Tư Tước, bảo nó hủy hôn lễ với Cố Hạ kia..."
"Không, con sẽ ly hôn! Con chắc chắn sẽ ly hôn với anh ta! ! ”
Ông cụ còn chưa nói hết, đột nhiên Ôn Hủ Hủ giống như bị con gì cắn ngay lập tức nhảy dựng lên kích động cam đoan với ông ấy rằng cô sẽ ly hôn!
Ông cụ sững sờ.
Chuyện gì xảy ra với đứa trẻ này vậy? Ông ấy chỉ muốn cô tiếp tục làm con dâu của ông ấy mà thôi, sao lại kích động như thế?
Cuối cùng ông cụ cũng không nói thêm gì nữa, ông ấy ngồi một lúc, bởi vì quản gia Hà Đình Ngọc ở bên ngoài đi vào thúc giục ông ấy trở về uống thuốc cho nên ông ấy đứng lên rời đi.
"Con muốn rời xa nó, vậy thì tùy con, tuy nhiên bên ba con không cần làm người ngoài, vài ngày nữa là mừng thọ sáu mươi của cô con, nhớ đến."
Trước khi đi ông cụ để lại một câu như vậy.
Cô, đương nhiên đang nói cô của nhà họ Hoắc bọn họ.
Đầu óc Ôn Hủ Hủ đang rối loạn, nghe thấy câu này cô cũng chỉ gật đầu bừa, sau đó ông cụ rời đi ngay.
Mà khi ông ấy vừa rời đi, Ôn Hủ Hủ đã không biết rằng quản gia Hà Đình Ngọc đi theo phía sau ông ấy hỏi: "Lão gia, đã làm xong chưa?”
"Ừm."