Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông vừa ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú vẫn âm trầm như cũ, sau khi nhìn lướt qua Ôn Hủ Hủ, hắn nhìn vị bác sĩ kia lạnh giọng hỏi.

Nữ bác sĩ kia nhún vai: ''Không có, tôi đã nói rồi, cô ta không sao cả.''

''Cô có thể đi.''

''...''

Câu nói này không chỉ khiến Lạc Du tức đến trợn tròn mắt mà ngay cả Ôn Hủ Hủ cũng kinh ngạc.

Tên này làm sao vậy? Sao không có chút lịch sự nào vậy?

Mặc dù thái độ của nữ bác sĩ này không ra gì nhưng mà cũng không thể vừa gọi người ta đến đã đuổi người ta đi như vậy được chứ?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi quá đáng: ''Hoắc Tư Tước, không có việc gì, cô ấy...''

''Hoắc tổng, có cần phải như vậy không? Không phải tôi chỉ nhìn anh thêm hai cái không sao, bây giờ anh lại đuổi tôi đi? Lúc trước tôi nhìn anh còn ít à? Sao hôm nay anh lại ích kỉ vậy? Coi chừng lần tới mời tôi tôi cũng không đến đâu.''

Ngàn lần không ngờ, lúc Ôn Hủ Hủ còn muốn thay bác sĩ này giải thích thì cô gái này lại ở trước mặt cô nói Hoắc Tư Tước như vậy.

Vẻ mặt còn mang theo sự hờn dỗi.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hóa đá.

Quen biết như vậy sao, cho dù là cô với người đàn ông này cũng chưa đến trạng thái đó!

Cho nên rốt cuộc bác sĩ nữ này là ai?

Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng có chút không bình tĩnh, hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch.

''Tốt nhất cô nên biến mất khỏi mắt tôi trong ba giây, nếu không đừng trách vì sao mình lại bị ném ra khỏi nơi này.'' Hoắc Tư Tước gằn từng chữ, dùng giọng nói vô cùng lạnh lùng đưa ra tối hậu thư với người phụ nữ kia.

Lạc Du: ''...''

Cô ta nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tình này một giây, cuối cùng cô ta còn hai giây để ôm lấy hòm thuốc của mình.

''Được, tôi đi, quấy rầy hai người rồi, nhưng Hoắc Tư Tước, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, người phụ nữ này là một quả bom, tốt nhất anh nên suy nghĩ cho rõ ràng, tôi cũng không muốn tốn thêm tám năm nữa để cứu anh đâu.''

Sau đó cô ta ôm hòm thuốc rời đi.

Ôn Hủ Hủ lại lần nữa sợ ngây người.

Một lúc lâu sau cô vẫn đờ đẫn nhìn cửa phòng ngủ không còn bóng người kia, tâm trí quay cuồng như có bão, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Rốt cuộc cô ta là ai?

Lạc Du vừa đi, dì Vương cũng đi theo, cuối cùng phòng ngủ cũng yên tĩnh.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước bình tĩnh lại, hắn đóng cửa phòng ngủ, quay người vào phòng tắm, không bao lâu sau, Ôn Hủ Hủ ở bên ngoài nghe được tiếng máy sấy, hình như hắn đang sấy tóc.

Không biết trong lòng Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy như thế nào?

Nhớ đến lời nữ bác sĩ kia trước khi rời đi, cô cảm thấy chỉ ngồi đợi trên chiếc giường này cũng khiến trái tim mình bị thứ gì đó đè nặng.

Vô cùng khó chịu!

Tám năm...

Vì sao cô ta lại nói tốn tám năm để tới cứu hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK