Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hủ Hủ lại bị dẫn đến trại chó!

“Thêm một sợi xích xích lại cho tôi!”

Bị dẫn đến nơi này, người đàn ông đầy tàn bạo lôi cô ra khỏi xe, hắn hung ác tìm dây xích của người canh chó muốn xích cô lại.

Trong cơn sợ hãi, Ôn Hủ Hủ vùng vẫy dữ dội: “Hoắc Tư Tước, anh làm gì? Tôi không phải chó, tại sao anh muốn xích tôi lại?”

“Đúng vậy, cô không phải là chó, cô là thức ăn cho chó. Ôn Hủ Hủ, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô còn muốn làm mưa làm gió thì tôi đảm bảo phần thức ăn cho chó này không chỉ là một mình cô đâu!”

Hắn nắm chặt cổ tay cô, nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt điển trai đầy hung ác giống như muốn lột sống cô!

Thấy vậy, đột nhiên lửa giận đè nén từ khi ở nhà họ Lạc của Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này.

“Được thôi, vậy anh xích lại đi, có bản lĩnh thì bây giờ anh ném tôi vào miệng chó đi chứ cần gì phải xích lại? Lãng phí thức ăn cho chó của anh, bây giờ băm nhỏ đút cho nó ăn không phải bớt việc hơn sao?”

Cô điên cuồng hét lên, bởi vì căm giận và khổ sở trong lòng mà cả người đều đang run rẩy, ngay cả hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ bừng.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước lạnh như băng, sắc mặt càng thêm u ám dữ dội.

Nhưng kỳ lạ là, hắn lại không tức giận.

“Đưa cô ta vào!”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Người trông chó đã mang xích sắt đến, lập tức đến bắt người định đưa Ôn Hủ Hủ đến phòng nhốt cô lúc đầu.

Làm sao Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý đi vào khuôn khổ?

Bây giờ cô đã biết rõ, người đàn ông trước mặt này sẽ không có bất cứ thương xót nào với mình, hắn đã quay trở về thời điểm tồi tệ nhất của họ, hắn có người mình yêu trong lòng mà Ôn Hủ Hủ cô.

Chỉ là người hắn không muốn nhìn thấy nhất mà thôi.

Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên phản kháng mạnh mẽ, khoảnh khắc nhìn thấy người trông chó sắp đến, cô cúi đầu cắn mạnh vào Hoắc Tư Tước còn đang nắm cổ tay mình.

“A…”

Hoắc Tư Tước không đề phòng, lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó hất tay buông cô ra.

Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền co chân bỏ chạy!

“Tống giám đốc, cô ta… cô đứng lại cho tôi!”

Nhìn thấy cảnh này, người trông chó gấp gáp đến mức la to rồi vung xích sắt trong tay lên đuổi theo.

Kết quả, Ôn Hủ Hủ còn chưa chạy được năm mươi mét chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng “ lách cách” rất lớn, bên tai là tiếng gió rít, phía sau đầu và lưng của cô đã bị sợi xích sắt vừa to vừa nặng đập vào.

“Á…”

Gần như cô còn chưa kịp phát ra âm thanh đã ngã gục xuống!

Bỗng nhiên Hoắc Tư Tước quay đầu lại, nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ.

Không bao lâu Ôn Hủ Hủ ngã xuống đất, một mảng đỏ thẫm uốn lượn hiện ra ở phía sau đầu thì hắn mới giống như tỉnh mộng, đồng tử giật mạnh lập tức lao tới.

“Ôn Hủ Hủ! Cô sao thế?”

Hắn nửa quỳ ở bên cạnh cô, trong một giây ngắn ngủi khuôn mặt điển trai đó lại trắng bệch đến mức không có huyết sắc.

Nhìn thấy tình hình có hơi bất thường, người trông chó vội vàng thận trọng giải thích: “Tổng giám đốc, tôi… không phải tôi cố ý, tôi thấy cô ta…”

“Mày quả thật là tự tìm cái chết!”

Tiếng gầm giận dữ đột ngột bộc phát, thậm chí người trông chó còn chưa nhìn rõ tổng giám đốc của hắn ta hành động như thế nào thì trên cổ đau nhói, sợi xích sắt kia đã đập mạnh vào hắn ta.

Ngay lập tức, hắn ta cũng phun ra máu và ngã xuống.


“Tống giám đốc…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK