Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt cũng không khỏi tối đi.

Người phụ nữ đáng chết này!

Hắn chỉ có thể nhanh chóng ổn định tinh thần, ôm lấy cô bước nhanh về giường, sau đó nhét cô vào trong chăn.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Khuôn mặt nhỏ của cô cũng ửng hồng, vừa vào trong chăn đã thở một hơi dài như trút được gánh nặng.

Cũng may chỉ ôm cô về giường.

Nhưng cô còn chưa thả lỏng được ba giây thì đèn lớn trong phòng được bật lên, cô nhìn thấy người đàn ông kia chỉ mặc áo choàng tắm đi sang bên kia giường, vén chăn lên nằm xuống.

Ôn Hủ Hủ: ''!!!''

Một giây tiếp theo, cô cảm thấy như bản thân vừa bị sét đánh trúng, đôi mắt hạnh to tròn nghiêng qua nhìn hắn, một lúc lâu sau trong đầu cũng trống rỗng!

Hắn bị ai nhập à?

Hay là... mắt cô có vấn đề rồi? Vậy mà lại thấy một cảnh không giống bình thường như thế này.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ nhìn Hoắc Tư Tước như đang nhìn quỷ.

''Mở to mắt như thế làm gì? Không cần ngủ à?''

''...''

Ôn Hủ Hủ lại hơi run rẩy.

Mấy giây sau, cuối cùng cô cũng run giọng hỏi: ''Anh... ngủ ở đây?''

Hoắc Tư Tước nhíu mày: ''Không được sao?''

Ôn Hủ Hủ: ''Không phải, chỉ là... chỉ là...''

''Một, đây là phòng ngủ của tôi, tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu? Hai, cô và tôi bây giờ vẫn là vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng một chỗ thì có vấn đề gì sao? Phạm pháp à?''

Giọng nói người đàn ông vừa trầm vừa không kiên nhẫn vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, rõ ràng đến mức cô có thể nghe được từng hơi thở của anh.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì nữa.

Đúng là không phạm pháp.

Nhưng từ khi bọn họ nhận giấy đăng kí đến giờ, họ cũng chưa từng nằm trên cùng một chiếc giường như những vợ chồng bình thường khác.

Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ vẫn luôn mở to mắt nhìn trần nhà đã chìm vào bóng tối.

Trong đầu cô suy nghĩ đủ mọi chuyện, cơ thể cứng ngắc, nhịp tim cũng luôn tăng nhanh, rất lâu sau vẫn chưa thể ngủ được.

Khoảng một tiếng sau, có thể vì vết thương trên người, cuối cùng cô không chịu nổi nữa mà chìm vào giấc ngủ, lúc đó trạng thái của cô mới ổn định trở lại.

Cũng chính vào lúc này, người đàn ông nằm cạnh luôn nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra.

''Đồ ngốc này!''

Hắn quay đầu lại, trong bóng tối, đôi mắt kia xinh đẹp giống như sao trời lặng yên nhìn về phía người phụ nữ cuối cùng cũng đã ngủ.

''Đau không?''

''...Không đau.''

Ôn Hủ Hủ ngủ mơ nói một câu theo bản năng.

Đây là câu cô thường nói.

Năm năm qua cô thường xuyên nói với mình, cũng thường xuyên nói với mấy đứa nhỏ câu này.

Nhưng sao có thể không đau được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK