Hoắc Dận lập tức đồng ý vui vẻ cúp điện thoại. Lần đầu tiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cậu có một nụ cười.
Ôn Hủ Hủ không biết gì về bí mật nhỏ của hai đứa con trai. Sau khi đi lên, thấy được phòng tắm còn sáng đèn, cô vội vàng thu lại cảm xúc tiến vào.
Trong phòng tắm cửa đang đóng, từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm bên ở trong.
Hoắc Dận đang làm gì vậy? Phải chăng vì không có cảm thấy an toàn?
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này trong lòng cô nhói đau như ai đó đâm vào tim cô. Ôn Hủ Hủ tiến lại sô pha lấy quần áo của Hoắc Dận cần thay, ở bên ngoài gọi cậu: "Dận Dận? Dận Dận? Dì tới rồi, dì có thể vào không?"
“Không được!”
Lúc này thật ra Hoắc Dận đang ở trong phòng tắm cố gắng mặc quần lót, khuôn mặt nhỏ gấp đến độ mồ hôi chảy ra đỏ bừng như quả táo.
Cậu không phải Mặc Bảo, từ nhỏ đã quen tự mặc quần áo, cái gì cũng không cần người khác giúp. Tuy Hoắc Dận là tiểu thiếu gia nhà hào môn, từ nhỏ đã được sự quan tâm chăm sóc của nhiều người nhưng cậu chỉ thích độc lập trong mọi chuyện.
Cũng may, sau một hồi lăn qua lăn lại Hoắc Dậncuối cùng cũng mặc quần lót vào, đểkhông phải xấu hổ trước mặt mẹ nữa.
Sau đó, cậu mới ở bên trong nói một câu: "Được rồi.”
Ôn Hủ Hủ đã sớm ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, đây là lần đầu tiên cô tự tay chăm sóc con trai lớn mặc quần áo, kỳ thật cũng có chút kích động, cũng rất vinh dự.
Hơn nữa, cô lại lo lắng có phải cậu ở bên trong đang sợ hãi hay không?
Nghe nói có thể đi vào, cô liền cầm quần áo trong tay đẩy cửa ra rồi đi vào bên trong.
“Dận Dận? con…”
Có chút ngạc nhiên, Ôn Hủ Hủ sau khi tiến vào lại thấy thân hình nhỏ của con trai đang trốn sau rèm tắm chỉ lộ ra một cái gáy nhỏ.
Đứa nhỏ này, đang làm gì vậy?
Đáy mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc, nhanh chóng tới đứng sau lưng Hoắc Dận khẽ gọi: "Dận Dận, con làm sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận cứng ngắc: "Dì... đừng nhìn.”
Hả?
Đừng nhìn?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng hiểu ra, trong nháy mắt cô đứng đó buông bỏ mọi lo lắng trong lòng, nhịn không được nở nụ cười: "Thì ra Dận Dận chúng ta xấu hổ, không sao không sao, con xem đây là cái gì?”
Cô vẫy vẫy chiếc khăn tắm lớn trong tay mang về phía cậu.
Hoắc Dận trốn sau rèm tắm: "......”
Che hết không?
Hoắc Dận rốt cục cũng từ sau rèm thò ra cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước trong phòng tắm làm đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh sáng ngời rất giống ba cậu, cậu giống như là một con mèo nhỏ tràn đầy cảnh giác, cực kỳ đáng yêu.
“Đưa đây.”
“A a, được!" Ôn Hủ Hủ lập tức đưa khăn tắm lớn trong tay qua cho cậu.
Đây chính là kinh nghiệm làm mẹ của cô, từ lúc trước khi bước vào đây cô đã nghĩ đến trường hợp này rồi.
Hoắc Dận lấy chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người mình xong cậu mới đi ra. Mà Ôn Hủ Hủ, dưới sự giúp đỡ của chiếc khăn tắm, cô cũng giúp đứa con lớn này mặc quần áo nhỏ thành công.