Nghe nói cô ta muốn đọc, cô lập tức đưa một bản đã chỉnh sửa và sao chép xong cho cô ta.
Mãi đến cấp ba, công ty nhà họ Ôn gặp khủng hoảng.
''Ôn gia nhà nó phá sản, dựa vào đâu Đỗ gia nhà chúng ta phải chịu chứ? Ba mẹ, hai người choáng váng rồi à? Rốt cuộc Ôn gia đã cho hai người lợi lộc gì vậy? Sao hai người phải cung phụng bọn họ như vậy chứ?''
''Tiểu Quân, con đang nói gì vậy? Đó là bác của con đấy! Con quên mấy năm nay con đều ở nhà họ rồi sao?''
''Ha ha, mẹ không nói đến chuyện này còn tốt, nói đến con lại muốn nổi giận, lúc đưa con sang họ đã nói sẽ đối xử với con như con gái ruột, kết quả thì sao? Những thứ Ôn Hủ Hủ có con chưa từng có, ngay cả trường học cũng là con cầu xin bọn họ thì bọn họ mới cho con đi.''
''...''
Hôm ấy, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, ba bị bắt, mẹ lập tức bị bệnh, lúc Ôn Hủ Hủ đến tìm cậu đã nghe được người chị họ cùng sinh sống với mình nhiều năm nói vậy với cậu mợ.
Ôn gia đối xử với cô ta không tốt sao?
Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc trở về, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.
Xưa nay cô không biết, hóa ra một người cũng có thể mở to mắt mà nói dối như vậy, càng không biết con người có thể vong ân phụ nghĩa như vậy.
Những gì Ôn gia họ đối xử với cô ta ngày trước đều cho chó ăn sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không thể ngăn cơn sóng dữ ập đến nhà mình, Ôn gia phá sản, mẹ cô không chịu nổi đả kích mà qua đời, ba bị phán tù vài chục năm, mà cô cũng thành một đứa bé mồ côi không còn nhà để về.
Nhưng vẫn may cậu mợ cô vẫn còn quan tâm đến cô, vẫn đón cô về nhà họ.
Từ đó trở đi, vị trí của cô và Đỗ Như Quân đổi cho nhau.
Cô thành người ăn nhờ ở đậu, mà Đỗ Như Quân thì thành tiểu thư chủ nhà.
...
Ôn Hủ Hủ từ từ mở mắt ra, cô nhìn ánh đèn màu cam mờ ảo trên trần nhà, đôi mắt hồng hồng hơi chớp chớp. Nước mắt đã nhẫn nhịn rất lâu trong giấc mơ cứ như vậy mà chảy ra.
''Tiên sinh, Ôn tiểu thư vẫn chưa tỉnh sao? Có cần gọi bác sĩ Lạc đến kiểm tra không?''
''Mấy giờ rồi?''
''Đã hơn mười một giờ rồi, tiên sinh, Ôn tiểu thư đã ngủ một ngày rồi, tôi thấy tốt nhất vẫn nên để bác sĩ Lạc đến xem thử xem thế nào, mong đừng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.''
Là giọng của dì Vương, dì ta ở bên ngoài thấy đã trễ như vậy thì lo lắng nói.
Dì Vương?
Cô được mang về Hoàng Đình số 1 sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo lại, cô nằm trên giường, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Kết quả cô có nhìn thế nào cũng không thấy sao, căn phòng này được trang trí theo phong cách trang nhã, bức tường màu xám tạo tổng thể rất đẹp, sàn được lát gạch sứ trắng lạnh, tủ quần áo làm bằng kính nhưng không nhìn qua được, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng quần áo treo bên trong khiến người khác có cảm giác vô cùng xa hoa.
Phòng ngủ này... là...?
Ôn Hủ Hủ đột nhiên mở to mắt!
''Cô tỉnh rồi?''