Đáng tiếc, lần này khi cậu tới mẹ không còn mở rộng hai tay vui vẻ nghênh đón cậu như trước nữa. Hai ba con đến dưới tòa nhà, liếc mắt thấy được một nơi có người vây quanh. Trong đám đông có một cô bé đang sợ hãi được một người nắm tay đứng đó.
Đó không phải là Nhược Nhược sao?
Hoắc Dận nhìn thấy, liền bảo ba dừng xe lại rồi mở cửa xe chạy đến chỗ em gái.
“Nhược Nhược......”
“Hả?”
Nhược Nhược đang được một người chú xa lạ tạm thời chăm sóc. Bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này cô còn đang mang khuôn mặt sợ hãi và lo lắng, lập tức quay lại.
“Là anh, anh Dận Dận đến rồi!”
Cô bé nhỏ nhìn thấy anh trai, lập tức vung tay bỏ người chú tốt bụng ra chạy như bay về phía anh trai: “Anh Dận Dận, cuối cùng anh cũng tới rồi, òa òa~"
Cô nhào vào vòng tay anh trai.
Cô bé quá sợ hãi,lo lắng suốt một buổi tối vì không nhìn thấy mẹ, cũng không nhìn thấy hai anh trai. Phòng tuyến chịu đựng trong lòng của cô bé nhỏ này đã tới cực điểm.
Hoắc Dận dùng hai tay nhỏ của mình ôm chặt lấy em gái.
Hoắc Tư Tước đi xuống, nhận ra cô bé này chính là "con gái riêng" ngày hôm qua ở bệnh viện với Ôn Hủ Hủ. Bỗng dưng, đáy lòng hắn lại có chút không vui, đôi lông mày lạnh lùng nhìn ra một tia chán ghét.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại ở dưới này? Mẹ con đâu?”
Không thích thì không thích, nhưng khi nhìn thấy cô bé chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa nơi này còn đang loạn hết lên, Hoắc Tư Tước vẫn nhíu mày hỏi một câu.
Nhược Nhược đang được anh trai ôm, đột nhiên nghe được giọng nói của ba. Nhất thời giật mình một cái, cô bé liền co rúm lại trốn ở phía sau anh trai.
Hoắc Tư Tước: "......”
Hoắc Dận: "......”
Cuối cùng, vẫn là cậu nhẫn nại nhìn về phía em gái, hỏi: "Nhược Nhược, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh Mặc Mặc?”
Nhược Nhược vừa nghe, lúc này mới bĩu môi nhỏ nhắn nói: "Anh Mặc Mặc không thấy đâu nữa. Ngày hôm qua sau khi anh đi, anh Mặc Mặc đã trở về. Nhưng nghe nói anh đi rồi, anh Mặc Mặc cũng đi ra ngoài tìm anh, sau đó liền không thấy anh ấy đâu, òa ~ mẹ đã đi tìm anh ấy, cũng không thấy đâu~"
Cô bé càng nói càng thương tâm, cuối cùng ghé vào ngực nhỏ của anh trai gào khóc.
Hoắc Dận nghe xong, sắc mặt càng thêm thêm tái nhợt.
Hoắc Tư Tước không rõ chân tướng, thấy cô bé này khóc thành ra như vậy, hắn nhíu mày đi tới: "Con nói ai mất tích?"
Tiểu Nhược Nhược: "Anh Mặc Mặc, anh ấy bị người xấu bắt đi.”
“Anh Mặc Mặc? Anh Mặc Mặc là ai?”
"Chính là anh trai của Nhược Nhược, một đứa con khác của mẹ. Chú sẽ tìm anh ấy về sao?... Chú?" Nhược Nhược lấy hết can đảm nhìn về phía ba. Nhưng vì không được mẹ cho phép cô bé vẫn không gọi ba, mà thông minh gọi chú.
Cô bé đã chủ động nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn nhìn ra cô bé vẫn còn rất sợ hắn.
“Một đứa con khác? Cho nên mẹ con sinh ra không chỉ có một mình con phải không?”
“……”
Nhược Nhược tỏ vẻ rất bối rối
Đương nhiên không phải, cô bé không phải còn
có hai anh trai sao? Không phải đều là do mẹ sinh ra sao?