Sau khi hai người đi lên, ánh đèn vàng nhạt trên cầu thang rộng lớn được bật lên, bóng hai người bị ánh đèn kéo dài, chiếu lên chậu hoa đang khoe sắc bên cạnh.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy ấm lòng.
Hoắc Tư Tước mang laptop đến thư phòng, sau khi mở cửa bật đèn lên, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong căn phòng, bật xong máy sưởi rồi mới cởi áo khoác.
Vừa cởi xong người phụ nữ đi theo sau cũng đi vào.
''Cái này... để ở đâu?''
''Đặt trên bàn đi.'' Hoắc Tư Tước thản nhiên nói một câu, cố gắng để giọng nói của mình không tạo áp lực cho Ôn Hủ Hủ.
Điều kì lạ có thể thấy rõ chính là, sau khi người phụ nữ này để đồ xuống đã lập tức muốn đẩy cửa chạy đi.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Hắn không thể nhịn nổi nữa, cuối cùng, trước khi cô chuẩn bị bước ra, hắn lạnh giọng gọi cô lại: ''Cô qua đây, tôi có lời muốn hỏi cô!''
''Hả?''
Quả nhiên Ôn Hủ Hủ lập tức như bị điểm huyệt mà đứng yên.
Có lời muốn hỏi cô?
Hỏi... cái gì cơ?
Lòng cô rối bời, tay chân luống cuống đứng tại chỗ, ngay cả tai cũng chỉ nghe thấy âm thanh ''ong ong''.
Thật ra cô có chút mệt mỏi.
Theo lí thuyết mà nói, cô ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, từng hận, từng oán, từng tổn thương, cô đã sớm tạo cho bản thân một lớp bọc dày dặn, cho dù thái độ của hắn có dấu hiệu thay đổi thì cô cũng không muốn trở nên hoang mang lo sợ như thế này.
Nhưng cô vẫn cứ như vậy.
Vẫn không có chút mạnh mẽ này, ngay cả bản thân cô cũng không không chịu nổi chính mình!
''Tôi hỏi cô, buổi sáng xảy ra chuyện gì vậy? Cô muốn đi đâu?''
''Hả? Tôi... Tôi không đi đâu cả, chỉ là tôi muốn chuyển về nhà trọ ở bên kia, lúc trước anh nói... Hoắc Tư Tinh ở đây, tôi không an toàn nên tôi mới chuyển đến đây, nhưng bây giờ Hoắc Tư Tinh đã không còn ở nơi này nữa, cho nên tôi...''
Cô lắp ba lắp bắp giải thích, đôi mắt hạnh xinh đẹp không dám nhìn về phía Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Sao cô lại biết Hoắc Tư Tinh không ở đây? Ai nói cho cô biết?
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn trầm xuống, chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủ, thư phòng đang ấm áp dường như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh giá vô hình.
''Cho dù Hoắc Tư Tinh không ở đây nữa thì cô quay về đó làm gì? Không phải tôi đã nói đừng cho đứa nhỏ phải trải qua cảnh không có ba sao? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của mấy đứa trẻ!''
''Nhưng mà... tôi cũng không thể ở đây mãi được.''
Ôn Hủ Hủ bị ngữ khí trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông này dọa sợ, cô nhanh chóng tiếp tục giải thích: ''Anh có cuộc sống của anh, vị hôn thê... kia của anh đã rất lâu rồi không đến, nếu như cô ấy biết tôi ở đây chắc chắn sẽ rất tức giận.''
Cô nhắc đến Cố Hạ.