Vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng xuống giường đuổi theo nhưng phát hiện bên ngoài không còn lại, ngược lại chưa được bao lâu dưới tầng đã vang lên tiếng xe khởi động.
Hoắc Tư Tước rời khỏi nơi này vào nửa đêm.
Ôn Hủ Hủ có thể hiểu được, cô ngây người đứng đó như bị dính keo, sau đó loạng choạng ngã dựa vào tường.
Cô nói gì sai sao?
Giữa họ còn có thể bắt đầu được sao? Những chuyện bọn họ từng trải qua, họ có thể xem như chưa từng xảy ra sao?
Không, không thể được!
Ít nhất Ôn Hủ Hủ cô không làm được.
Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc về phòng ngủ của mình, đêm đó thật lâu sau cô cũng không ngủ được.
Hôm sau.
Mấy đứa nhỏ đã dậy từ rất sớm, đặc biệt là Mặc Bảo và Hoắc Dận, sau khi dậy, hai đứa nhỏ ở trong phòng gác cửa.
''Tối hôm qua ba và mẹ lại cãi nhau, anh có nghe thấy không?''
''Ừm.''
Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Dận vô cùng khó coi, dưới mắt là quầng đen.
Mặc Bảo ôm khuôn mặt nhỏ nhìn anh trai: ''Haiz, sao họ luôn như vậy chứ? Không thể yên ổn sống chung với nhau sao? Ba cũng thật là, vất vả lắm mẹ mới về, ba không thể nhịn một chút sao?''
Hoắc Dận: ''...''
Cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Chuyện tối hôm qua thật ra có chút kì lạ, lúc đầu cậu còn nhìn lén thấy ba ôm mẹ lên.
Vậy tại sao lại đột nhiên cãi nhau?
Hoắc Dận thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
''Em trai, chúng ta phải nghĩ cách.''
''Cách gì?'' Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy hi vọng nhìn anh trai.
''Anh cảm thấy có thể do họ không gặp nhau trong thời gian dài, thiếu cơ hội ở chung, chúng ta nên tạo cơ hội để họ ở chung với nhau lâu hơn.''
Hoắc Dận đã nói nhiều hơn trước nhiều, cậu bắt đầu phân tích cho em trai.
Mặc Bảo nghe xong hai mắt sáng bừng lên.
Hình như nghe cũng có lí, những người nói yêu nhau không phải thường ở chung rất lâu mới có tình cảm sao?
Cái đó gọi là lâu ngày sinh tình.
Mặc Bảo đồng ý với lời đề nghị của anh trai.
Thế là ngày hôm đó, sau khi đi nhà trẻ về, ba đứa nhỏ đợi Ôn Hủ Hủ đón về, sau đó nói với mẹ nhà trẻ sắp xếp cho mấy đứa nhỏ đi chơi xuân.