Thật trùng hợp, người này lại chính là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Tiểu Lâm!
Vì vậy, Mặc Bảo chỉ có thể bất lực nhìn em gái tinh ranh của mình, còn có cả bà Lan hồ đồ đang cố đưa Hoắc Dận vào trong xe.
Mà bản thân Mặc bảo cũng bị cưỡng ép lần nữa trở về tầng cao nhất.
Coi bộ trò đùa này, lớn rồi!!
“Hoắc Dận, con nói mau? Ba hỏi con, vì sao con không chịu ở yên trên lầu? Lúc ba đi xuống đã dặn dò con như thế nào? Con từ bao giờ đã trở nên không nghe lời như vậy?”
Sau khi nghe được tin con trai lén chạy ra ngoài, Hoắc Tư Tước buộc phải gián đoạn cuộc họp. Hắn vừa vào tới văn phòng đã mắng Mặc Bảo một trận.
Mặc Bảo: "......”
Mặc Bảo cũng rất oan ức, cậu căn bản cũng không phải là đứa con trai mà hắn muốn tìm, ai biết được tại sao cái thằng nhóc Hoắc Dận kia tự dưng chạy xuống lầu làm gì để giờ cậu phải là người lãnh đạn thế này?
Mặc Bảo uể oải ngồi trên sô pha, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình hờn dỗi.
"Ba, ba đừng làm phiền con nữa, giờ con đang cảm thấy rất khó chịu. Con chỉ muốn chạy xuống dưới để đi chơi một lúc thôi, con cũng đã năm tuổi rồi không còn là trẻ con, không thể cứ nhốt con mãi được!"
“Cái gì?”
Hoắc Tư Tước ngồi ở trong bàn làm việc, nghĩ mình đang nghe lầm!
Hoắc Dận là một người tuyệt đối không bao giờ nói nhiều, lại càng không thấy phiền, cậu bé là một người tính cách vô cùng quái gở đến mức gần như mắc chứng tự kỷ, khi tức giận chỉ có thể tự nhốt mình trong phòng.
Tuyệt đối không nghe được chữ "Phiền" từ trong miệng của Hoắc Dận.
Huống chi đến việc nhốt cậu và không để cậu tự ra ngoài đi chơi......
Hoắc Tư Tước cảm thấy có điểm không đúng, trực tiếp đứng lên ra khỏi bàn làm việcđi tới trước mặt cậu nhóc này.
“Hoắc Dận, con ngẩng đầu nhìn ba, ba hỏi con, có phải con bị gì không?”
“Cái gì?”
Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng như trăng lưỡi liềm chớp chớp nhìn ba.
Đôi lông mày sắc bắn của Hoắc Tư Tước càng nhíu chặt: "Dì bác sĩ lúc sáng dẫn con tới đây đã nói gì với con? Sao đột nhiên con lại theo dì ấy tới đây? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Đây hoàn toàn là giọng điệu chất vấn, như thể, dì bác sĩ mà hắn nói đến đã làm điều gì đó tàn ác với con trai hắn, khiến hắn chán ghét xem như kẻ thù.
Thì ra, bình thường kẻ xấu này bắt nạt mẹ như vậy sao?
Một tên đàn ông, bỏ lại người phụ nữ cùng hai đứa con sống chết không lo. Còn không biết xấu hổ đến đây mắng cô ấy? Bắt nạt cô ấy?
Mặc Bảo tức giận, từ trên sô pha đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt hắn!
“Ba đang chấp vấn con sao? Ba có ý gì? Dì ấy đã làm gì? Dì ấy chữa bệnh cho ba, còn dẫn con tới đây, dì ấy làm sai chỗ nào?”