Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước ở bên ngoài đồng ý để dì Vương đi gọi điện cho bác sĩ đã đi vào, hắn đi đến bên giường, phát hiện cô đã tỉnh.

Ôn Hủ Hủ lập tức cứng người.

Cô còn nghĩ rằng bây giờ mình vẫn nằm mơ.

Nếu như cô nhớ không nhầm, trước khi cô mất ý thức, hai người bọn họ đã nói rõ với nhau, hắn đuổi kịp cô, mà cô cũng thừa nhận hết mọi chuyện, mặc cho hắn róc thịt.

Vậy bây giờ xảy ra chuyện gì rồi?

Ôn Hủ Hủ kinh ngạc nhìn người đàn ông này.

Cô thấy sau khi phát hiện mình tỉnh, hắn trực tiếp đi đến cạnh giường, vươn tay sờ trán cô.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

''Nhiệt độ cơ thể bình thường, đừng lo, không có chuyện gì cả.'' Hoắc Tư Tước thu tay về, thấy người phụ nữ nằm trên giường đang ngẩn người ra nhìn mình thì trấn an nói.

Hắn đương nhiên sẽ không nói với cô, trong thời gian cô ngất xỉu hắn đã chăm sóc cô thế nào.

Lúc đưa cô về, ngoài cả người đều là vết thương thì quần áo cũng không lành lặn, hắn chỉ có thể gọi Lạc Du đến để cô ta kiểm tra tình trạng cho cô, xác định không ảnh hưởng đến tính mạng rồi mới tự mình giúp cô xử lí vết thương.

Đãi ngộ này, ngoài con của Hoắc Tư Tước hắn ra thì cô là người đầu tiên.

Hoắc Tư Tước rót một cốc nước ấm đặt lên tủ cạnh đầu giường.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Cô nhìn thoáng qua cốc nước, lại quay sang nhìn nét mặt người đàn ông này, cuối cùng Ôn Hủ Hủ quyết định xuống giường.

Nhưng cô vừa mới động đậy đã cảm nhận được sự đau đớn từ bụng, cô ''a'' lên một tiếng rồi ngã xuống giường.

''...''

Chỉ một giây đó, Hoắc Tư Tước đang đứng trước giường lập tức thay đổi sắc mặt, hắn cúi người đỡ Ôn Hủ Hủ đau đến mức toát mồ hôi dậy.

''Đau sao?''

''Ừm...'' Ôn Hủ Hủ chớp đôi mắt ngấn lệ thừa nhận.

Cô cho rằng hắn sẽ đồng tình thương tiếc.

Nào ngờ cô vừa dứt lời, người này vừa đỡ cô xuống, đặt thêm một cái gối ra sau lưng cô rồi lập tức châm chọc:

''Lần sau cố gắng làm tốt hơn thì sẽ không đau nữa.''

''Cái gì?''

Ôn Hủ Hủ chưa nghe hiểu.

Mãi đến khi người đàn ông này cười lạnh một tiếng rồi cầm cốc nước kia đặt đến gần môi cô, lúc này cô mới ngộ ra.

Tên đàn ông chó này, miệng đúng là độc như quá khứ.

Đang rủa cô chết đấy à?

Lần sau chơi tiếp thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không còn rồi, tất nhiên sẽ không còn đau rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK