Phỏng chừng, hắn không nghĩ tới đứa nhỏ này đột nhiên nổi giận với hắn, hơn nữa còn nói một tràn dài.
Cái gì gọi là muốn thích hắn?
Trước giờ cậu không thích hắn sao? Hắn chính là ba của cậu, vì cái gì lại không thích hắn? Cậu bị sao vậy? Sao hôm nay cậu giống như thay đổi thành một người khác vậy?
Hoắc Tư Tước lại tức giận.
Nhưng vì đứa nhỏ đã đóng cửa lại, hắn đành nhịn xuống. Nghĩ đợi lát nữa chờ cho cậu hết giận, sẽ cùng nhau nói chuyện và giải quyết vấn đề này.
Ôn Hủ Hủ, nhìn xem chuyện tốt cô đã làm!
Khi người đàn ông rời đi, anh ta vẫn nghĩ rằng tính khí thay đổi đột ngột của con trai mình là do Ôn Hủ Hủ gây ra.
——
Ôn Hủ Hủ vốn định đưa hai đứa nhỏ về nhà. Sau khi về đến nhà, cô đăng nhập vào máy tính, bắt đầu tra vé máy bay.
Còn Nhược Nhược vẫn phải luôn quan sát tình hình. Nếu như Hoắc Dận vẫn không lên tiếng thì thỉnh thoảng cô bé sẽ nhìn cậu qua cánh cửa. Anh trai Mặc Bảo dặn cô phải luôn chú ý đến anh trai Dận Dận.
Không thể để chuyện gì xảy ra với anh Dận Dận.
Sau đó cô bé đầy trách nhiệm nhìn về phía Hoắc Dận.
Cũng may, sau khi mẹ xem trên máy tính một hồi. Có thể là bởi vì thời tiết trong khoảng thời gian này quá rét lạnh, nên không có vé máy bay bay tới Clear. Ôn Hủ Hủ chỉ đành mất hứng tắt máy tính.
“Nhược Nhược, con đang làm gì vậy? Anh trai đâu?”
“Anh à, anh đang ở trong phòng. Mẹ, chúng ta phải đi rồi sao?" Nhược Nhược vẫn quan tâm đến vấn đề này, sau khi nhìn thấy mẹ đi ra, lập tức hỏi.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu: "Không, có thể hai ngày nữa, anh trai còn chưa ra sao?”
Ôn Hủ Hủ hỏi lại một câu.
Sau khi Hoắc Dận trở về nhốt mình vào trong phòng, Ôn Hủ Hủ có đi dỗ dành cậu, nhưng không biết vì sao? Con trai trước giờ rất thấu tình đạt lý, cũng rất nghe lời.
Hôm nay, bất kể cô gọi thế nào, bên trong cũng không có tiếng động.
Có phải vì bị mẹ phát hiện bí mật cậu bị bệnh hay không? Nên thẹn với mẹ, sau đó trốn đi?
Ôn Hủ Hủ chợt cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như là dao cắt.
Nhược Nhược gật đầu: "Đúng vậy, mẹ, anh trai có thể không muốn trở về, chúng ta có thể không trở về không?"
“Không được, cơ thể anh con bị bệnh nên nhất định phải trở về. Không còn việc gì nữa, mẹ đi nấu cơm trước. Chờ ăn cơm xong, mẹ lại nói chuyện với anh con, chắc chắn anh con sẽ đồng ý.”
Ôn Hủ Hủ an ủi con gái, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm.
Ôn Hủ Hủ quả thật có lòng tin đối với con trai. Bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu luôn là đứa trẻ biết lý lẽ. Chỉ cần cô nói chuyện cho cậu hiểu thì sẽ không có việc gì.