“Hoắc tổng, đúng...... tôi có lỗi, tôi thật sự không biết cô gái này là người của ngài, đám người kia có mắt không tròng, có mắt không tròng.”
Cục trưởng sau khi tiến vào, thấy được cả người hắn khí giận ngút trời. Ông ta thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội với vị tổ tông này.
Ông ta thật sự không biết người phụ nữ này là người của Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước phẫn nộ.
“Vậy ông còn đứng đây làm gì? Còn không mau thả người?!”
“Vâng vâng vâng, tôi lập tức thả ngay!”
Cục trưởng nơm nớp lo sợ, lập tức lấy chìa khóa ra giúp Ôn Hủ Hủ mở còng tay ra.
Hoắc Tư Tước thấy thế muốn tới đưa cô đi.
Nhưng vào lúc này, một lớn một bé đột nhiên từ bên ngoài đi vào. Hai người vừa bước vào thấy cạnh tượng bên trong đều vô cùng kinh ngạc.
“Ba?”
Cậu bé lên tiếng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ phức tạp của Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước cũng rất kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi, đã trễ thế này sao thằng ranh con còn chạy tới đây.
Nhưng lúc này, cậu bé nhỏ mang theo người đàn ông đi tới trước mặt Ôn Hủ Hủ đang núp ở góc tường.
“Nancy, em không sao chứ? Có anh đây rồi, em có thể được bảo lãnh ra ngoài. Bây giờ anh sẽ ập tức bảo lãnh em ra ngoài.”
Anh ta ngồi xổm trước mặt cô, vươn hai tay về phía cô.
Làm cho Hoắc Tư Tước tức nổ đom đóm, rõ ràng vừa rồi khi hắn tới gần cô, cô còn có ý trốn tránh. Vậy mà sau khi nhìn thấy người đàn ông này, cô liền ôm đầu ở trong góc ngơ ngác nhìn anh ta.
Cô không có bất kỳ kháng cự nào.
“Thời Khiêm? Em không có giết người, anh phải tin em.”
“Không không, anh tin em. Em là bác sĩ, em chỉ biết cứu người. Em xem anh đến đây không phải để tìm cách bảo lãnh cứu em ra ngoài sao?"
“Thật sao?”
Ôn Hủ Hủ khóc, từng giọt từng giọt nước mắt sợ hãi từ trong khóe mắt cô rơi xuống. Sau đó, cô dựa vào trong hai tay anh ta đưa tới.
Hoắc Tư Tước: "......”
Một trận ghen tuông mãnh liệt giống như núi lửa phun trào, hắn xông tới túm lấy cổ áo Kiều Thời Khiêm hung hăng nhấc anh ta lên!
“Ai cho anh động vào người phụ nữ của tôi?!”
“A......”
Kiều Thời Khiêm không có phòng bị, thoáng chốc cả khuôn mặt tuấn tú đều bị người đàn ông thô bạo này làm cho đỏ bừng lên.
Thế nhưng, anh ta căn bản cũng không có sợ.
Ngược lại, sau khi nghe những lời này của Hoắc Tư Tước, anh ta còn cười nhạo: "Người phụ nữ của anh? Hoắc Tư Tước, có phải anh nghĩ sai rồi không?”
“Anh nói cái gì?”
“Nếu như anh coi cô ấy là người phụ nữ của anh, tại sao anh lại sợ cô ấy quấn lấy mình mà anh bí mật cho người hủy hộ khẩu của cô ấy ở Hoắc gia? Hoắc Tư Tước, nếu như anh coi cô ấy là người phụ nữ của anh vậy úc tính mạng của cô ấy đang gặp nguy hiểm, thì trong mắt anh, cô ấy đáng khinh như một con kiến. Còn bây giờ anh quay lại gọi cô ấy là người phụ nữ của anh, anh không thấy xấu hổ sao? "
Kiều Thời Khiêm không hổ là luật sư, sau khi mở miệng câu nào cũng đâm trúng chỗ yếu của đối phương!
Hoắc Tư Tước lập tức nổi gân xanh!
Hắn giống như là bị người ta tát vào mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn hết xanh rồi lại trắng. Từ trước đến nay chưa có người nào dám đứng ra chỉ trích hắn như vậy.
Thế nhưng, hắn vẫn không buông tay.
Hắn nhìn chằm chằm Thời Khiêm, dùng quyền uy của mình nói với anh tai: "Cho dù có như vậy đi chăng nữa thì cô ấy cũng thuộc về tôi, cô ấy sống thuộc