“Song sinh?”
“Cậu nghĩ xem, sau khi cậu bị đưa về nhà mẹ, mẹ và Nhược Nhược cũng cho rằng cậu chính là tôi thì đủ biết chúng ta giống nhau như đúc. Thường song sinh mới giống nhau như đúc, không phải sao?"
Hoắc Dận: "......”
Hình như là vậy thật.
Hoắc Dận cũng đành phải đồng ý với những luận điểm mà Mặc Bảo đưa ra. Nhưng sau khi đồng ý, cậu bé bỗng nghe thấy tiếng Ôn Hủ Hủ đang xào rau trong bếp, Hoắc Dận liền nhớ tới những món ăn cậu đã được ăn thử hôm nay mà trước giờ cậu chưa từng được ăn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hoắc Dận lập tức lại u ám.
“Nếu chúng ta là song sinh, vậy...... Tại sao dì ấy cần cậu mà không cần tôi? Chẳng phải ba từng nói mẹ tôi đã chết rồi sao!”
“Hả?”
Lần này đến lượt Mặc Bảo ở đầu dây bên kia hóa mù mịt.
Gọi dì, ý thằng nhóc này là đang nói mẹ phải không? Nó đang trách mẹ tại sao lại không chết?!
Mặc Mặc nổi giận: “Cậu tin lời nói dối của ba cậu nói sao? Nếu như vậy mẹ nói với tôi và Nhược Nhược là ba đã chết thì ba có chết chưa?”
Hoắc Dận: "......”
Hoắc Dận không thể nói gì thêm, trầm mặc suy nghĩ về câu nói của Mặc Bảo.
Tại sao người lớn đều xấu xa như vậy?
"Hoắc Dận, chuyện của người lớn rất phức tạp, chúng ta là trẻ con sẽ không thể nào hiểu hết được, vì thế tiếp theo chúng ta cần phải cùng nhau làm rõ rốt cuộc hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?”
Đó mới là mục đích thực sự khi Mặc Bảo gọi cho Hoắc Dận.
Nghe xong Hoắc Dận đồng ý với quan điểm này của Mặc Bảo.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Làm thế nào để tìm hiểu rõ được chuyện chúng ta đang gặp đây?”
“Tốt nhất chúng ta cần phải gặp nhau trước. Việc quan trọng trước mắt là cần phải hoán đổi về đúng vị trí của cả hai, nếu để thời gian dài e rằng sẽ bị cả ba lẫn mẹ phát hiện ra.”
Mặc Bảo sau khi cẩn thận suy nghĩ đưa ra đề nghị đổi lại thân phận với Hoắc Dận.
Đúng vậy, điều đầu tiên cần phải giải quyết bây giờ là hai đứa trẻ này phải đổi lại vị trí ban đầu, nếu bị phát hiện thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra? Với tình hình hiện tại không khó có thể đoán được mẹ hẳn là đã biết sự tồn tại của cậu con trai Hoắc Dận.
Nhưng về phía ba lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Mặc Bảo và Nhược Nhược. Nếu không, hắn mà biết chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Về điểm này Mặc Bảo có thể dễ dàng đoán ra được vì với tính cách bá đạo của Hoắc Tư Tước không dễ dàng bỏ qua việc nhận lại con, cậu quyết định cùng Hoắc Dận - người anh em song sinh này nhanh chóng đổi về vị trí cũcũ.
Hoắc Dận cũng đồng ý.
“Mặc Mặc, Nhược Nhược, mau ra ăn cơm đi, mẹ làm món sườn chua ngọt các con thích ăn nhất, còn có đùi gà kho tàu nữa.”
Đang lúc hai anh em nói chuyện điện thoại, trong phòng bếp truyền đến tiếng gọi của Ôn Hủ Hủ.
Mặc Bảo nghe thấy tiếng mẹ trong điện thoại, ánh mắt tiểu hồ ly của cậu bé chuyển thành ý cười cong lên: "Mau đi ăn cơm đi, mẹ gọi hai người vào ăn cơm rồi. Hoắc Dận, cậu còn chưa ở chung với mẹ một ngày nào, hôm nay phải thật hưởng thụ nha. Tôi nói cho cậu biết, mẹ là người phụ nữ tốt nhất tốt nhất trên đời này."
Hoắc Dận: "......”
Có một tia tức giận xông lên, Hoắc Dận liền cúp điện thoại "bốp" một tiếng.