“Ý dì là sao? Hoắc Tư Tước đang yên đang lành tại sao lại muốn quyển sổ của cô ta?”
“Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......”
Cố Hạ không dám nghĩ tiếp, đáy lòng cô ta trào dâng một trận hoảng loạn. Quyển sách đang trên tay cô ta cũng không muốn xem liền ném qua một bên.
“Tại sao anh ấy lại biết chuyện này? Tại sao lại đột nhiên muốn xem sổ ghi chép của cô ta? Rốt cuộc anh ấy đã biết những gì rồi?!”
“Con hỏi dì, dì biết hỏi ai? Con ăn cắp thành quả của người khác, giờ thì con lại quay ngược lại hỏi dì?”
Cố Thanh Liên lên tiếng châm chọc.
Cố Thanh Liên đối với đứa cháu gái này cực kỳ chán ghét. Dì ta cảm thấy Cố hạ quá ngu dốt. Dì ta chỉ xem cô ta như quân cờ không hơn không kém trong tay mình.
Nhưng Cố Hạ lại bỗng nhiên liền thét lên: "Nói bậy! Những cái đó làm sao có thể là thành quả của cô ta? Bốn năm sau đều là con viết!!”
Cố Hạ đã bị kích động mạnh. Cố Thanh Liên tự hỏi liệu cô ta có đem cái bàn này nhấc lên không.
"Thật sao? Vậy coi như dì chưa nói gì đi."
Cố Thanh Liên đứng lên, không muốn lại cùng cô ta tranh luận nữa, dì ta bưng một chén trà liền chậm rãi rời đi.
Cố Hạ: "......”
Không thể chịu nổi, sau hơn mười giây, cuối cùng cô ta đã thực sự lật tung một bàn đầy thức ăn sáng!
Tất cả đều do cô ta viết, là tự tay Cố Hạ viết!
——
Hoắc Tư Tước đưa Ôn Hủ Hủ và Mặc Bảo cùng nhau trở về vịnh Thiển Thủy.
Trên đường trở về, không biết bởi vì Ôn Hủ Hủ bị tra tấn cả ngày nên quá mệt mỏi hay không? Giờ phút này có con trai ở bên cạnh, khiến cho cô trong lúc hoảng loạn lại có cảm giác an toàn.
Vì thế đi được nửa đường, cô ôm lấy Mặc Bảo chìm vào giấc ngủ.
Mặc Bảo vẫn không lên tiếng.
Cậu không sợ ba trách mình, cậu cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn xin lỗi nào.
Sau khi đến vịnh Thiển Thủy, Hoắc Tư Tước ôm Ôn Hủ Hủ xuống xe. Mặc Bảo vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đi theo phía sau ba mẹ. Mãi cho đến khi một nhà ba người đã vào trong biệt thự, cậu mới dừng lại đứng trong phòng khách.
Cậu nhìn thấy một đôi giày nhỏ màu hồng, đó là của em gái.
Em gái?
Cậu cuối cùng cũng có chút phản ứng, sau đó co giò nhanh chóng chạy lên lầu, đi vào phòng em gái.
Quả nhiên khi Mặc Bảo vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một cô bé đang ngủ say nằm trong chăn nhỏ, trên mặt còn có hai vệt nước mắt.
“Nhược Nhược, anh xin lỗi......”