Cô ta thờ ơ nhìn móng tay màu đen mình vừa làm, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thượng hạng, vừa chậm rãi nói.
Thời gian dường như ngừng quay.
Vì những lời này của cô ta mà tất cả mọi thứ xung quanh trong căn phòng đều ngừng lại, lâm vào tĩnh mịch chưa từng có.
Cô y tá nhỏ đứng giữa hai người đột nhiên có chút sợ hãi, bởi vì cô phát hiện chủ nhiệm Nancy của mình cũng không còn run rẩy như lúc đầu nữa.
“Chủ...... Chủ nhiệm?”
“Cô đi ra ngoài trước đi." Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nói một câu.
Cô y tá nghe được, nơm nớp lo sợ nhìn hai người một cái, cuối cùng, vẫn là ôm đầu đi ra ngoài.
Răng rắc - -
Vừa đi ra ngoài, cửa phòng khám này đã bị khóa trái từ bên trong.
Hoắc Tư Tinh đang thưởng thức móng tay của mình, ngẩn người: "Cô định làm gì?”
Ôn Hủ Hủ vén mấy sợi tóc trên trán, tiện tay kéo cái ghế cô vừa ngồi ra.
“Chị có biết năm năm qua tôi ở nước ngoài trải qua như thế nào không?”
“Có ý gì?”
Hoắc Tư Tinh đem tay của mình thả xuống, ánh mắt chính thức nhìn chằm chằm về phía cô. Kết quả, cô ta phát hiện Ôn Hủ Hủ đã không còn dáng vẻ sợ hãi như lúc nãy.
"Năm thứ nhất tôi ra nước ngoài, bởi vì đứa đứa bé còn nhỏ tuổi, tôi chỉ có thể một bên làm công ngắn hạn, một bên chăm sóc con. Sau đó có một ngày, tôi làm việc ở nhà hàng kia, ông chủ muốn làm nhục tôi, bị tôi cầm lấy một chồng bát toàn bộ đập vào đầu ông ta!"
“……”
“Năm thứ hai, đứa nhỏ lớn hơn một chút, tôi phó thác cho chị chủ nhà. Kết quả chị ta muốn bán con tôi đi. Sau khi được tôi tìm về, tôi cắt đứt toàn bộ gân tay chân của chị ta ngay tại chỗ, chị ta vĩnh viễn không đi lại được.”
“!!!!”
“Năm thứ ba......”
“Đủ rồi! Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Sắc mặt Hoắc Tư Tinh càng ngày càng khó coi, rốt cục nghe không nổi nữa, một tiếng hét to.
Mà lúc này, ngay cả chính cô ta cũng không phát hiện, cô ta đã lui về phía sau vài bước.
Không muốn nghe nữa?
Làm sao được? Vẫn chưa xong đâu.
Ôn Hủ Hủ tựa như ma quỷ nhìn chằm chằm cô ta, sát khí đã lâu không xuất hiện quay cuồng trong con ngươi đẫm máu của cô, cô kéo cái ghế
kia lại tiến lên một bước.