Bây giờ là bốn giờ rưỡi, đón mấy đứa nhỏ về nhà là khoảng năm giờ rưỡi. Lúc đó, người phụ nữ chết tiệt kia hẳn là cũng về rồi, đến lúc đó để cô chăm sóc ba đứa nhỏ, hắn sẽ có thời gian trở về tiếp tục làm việc của mình.
Hoắc Tư Tước nhanh chóng rời khỏi công ty.
Mà hắn không có phát hiện chính là, hắn rất tự nhiên sắp xếp mọi thứ. Ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra .
Hắn đã hoàn toàn sắp xếp người phụ nữ kia vào trong cuộc sống cô đơn buồn tẻ của hắn!
Hoắc Tư Tước đi nhà trẻ.
“Hoắc tiên sinh, chào buổi chiều.”
“Hoắc tiên sinh, hai con trai sinh đôi của ngài đã ở bên trong chờ, vậy tôi sẽ gọi bọn họ ra.”
Trải qua sự kiện lần trước, người nhà trẻ này đã biết ba Hoắc Dận rốt cuộc là ai. Vì vậy mỗi lần Hoắc Tư Tước tới, những giáo viên này đều ân cần chào hỏi hắn.
Hoắc Tư Tước thờ ơ nhìn, đóng cửa xe đi thẳng vào nhà trẻ.
“Ba, ba tới đón chúng con rồi.”
Vừa tiến vào, quả nhiên hắn thấy được hai con trai sinh đôi của mình đang nắm tay nhau cùng đi ra.
Bên cạnh, còn dắt theo một cô bé nhỏ.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, không nhịn được lông mày liềnnhíu lại.
Cô bé này thật ra rất ưa nhìn, như được tạc bằng hồng ngọc, giống như búp bê sứ, đôi mắt to đen láy như quả nho, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, khi cười có thể lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ.
Cô bé này, có phải lớn lên giống ba của mình không?
Là vì ba cô bé rất đẹp, cho nên người phụ nữ chết tiệt kia mới yêu ba cô bé? Cuối cùng sinh ra cô bé?
Đồ đàn bà ghê tởm!
Hoắc Tư Tước bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình lại có một cái gai.
“Ba? Ba làm sao vậy? Đi thôi.”
Ba đứa nhỏ đi tới, thấy ba mình đứng bất động ở nơi đó. Mặc Bảo tiến lên lắc lắc bàn tay to của ba.
Hoắc Tư Tước lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn chằm chằm bên chân thấy mấy đứa nhỏ đang đứng như mấy cái bánh pudding nhỏ. Không chút do dự, hắn đưa tay dắt hai đứa nhỏ đi ra.
Mặc Bảo: "......”
Hoắc Dận: "......”
Nhược Nhược bị bỏ lại một mình, đôi mắt to vừa nãy còn tràn ngập ý cười đã lập tức đỏ lên.
Ba không thích cô bé. Nhìn xem, hắn tới nhà trẻ chỉ cần các anh trai, cũng không cần cô bé. Mẹ đâu? Nhược Nhược muốn mẹ.
Cô bé rất nhạy cảm. Sau khi bị ba vứt bỏ, lập tức thu cái miệng nhỏ lại, tròng mắt đen nhánh chứa đầy nước mắt, bắt đầu tìm bóng dáng mẹ khắp nơi.
Mặc Bảo thấy vậy, cậu bé lấy lại bình tĩnh rút bàn tay nhỏ của mình ra: "Ba, em gái là con gái. Ba phải dắt em gái.”
Hoắc Tư Tước từ trên cao
nhìn xuống: "Không phải ba đang dắt hai con sao?”