Ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, cô đang định gọi nhân viên phục vụ tới.
Lúc này, Kiều Thời Khiêm mở miệng: "Anh đã gọi rồi, một cốc cappuccino nóng, một cốc núi xanh. Cappuccino của em thêm đường và sữa, phải không?"
“A? A, là...... Ngại quá, anh xem em khách sáo này.”
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Cô đúng là thích uống loại cà phê đó, vừa nóng vừa có sữa vừa có đường. Loại sở thích này, nếu cô uống trong quán cà phê cao cấp nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Cảm thấy cô thấp kém, làm hỏng thứ tốt như vậy!
Nhưng rồi sao?
Cô thích thì cô uống theo sở thích của mình, cuộc đời đã đủ cay đắng rồi, cớ sao cô lại ép mình uống thứ đắng như vậy?
"Cái đó... Thời Khiêm, hôm nay em hẹn anh ra ngoài là muốn hỏi anh một chuyện. Chính là lúc trước anh nói anh có một người bạn mở phòng khám và muốn em đến đó làm việc, không biết bây giờ anh ấy còn muốn không?"
“Em đã chuẩn bị để đi làm rồi à?”
Kiều Thời Khiêm có hơi ngạc nhiên.
Ôn Hủ Hủ tránh đi ánh mắt của anh ta: "Đúng vậy, rất có thể em phải tiếp tục ở lại đây một thời gian. Cho nên, em cần đi tìm một công việc trước đã. Nhưng không biết anh ta có thể trả cho em lương một năm bao nhiêu?"
Ôn Hủ Hủ đương nhiên là bịa ra một cái cớ, để ngăn anh ta hỏi thêm.
Cũng may, đây cũng là một người rất hiểu biết.
“Lương một năm, lúc trước anh đã nói với anh ta về tình hình của em ở Clear, hẳn là sẽ không thấp hơn nơi đó.”
“Thật sao?”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy hai mắt liền sáng lên.
Cô vốn là một bác sĩ nổi tiếng ở Clear, lương một năm cũng hơn một triệu. Nếu là như vậy, cô có thể đến chỗ bạn của anh ta, nói không chừng có thể nói chuyện với anh ta cho cô ứng trước nửa năm tiền lương...
Ôn Hủ Hủ cuối cùng đã nhìn thấy một tia hy vọng.
“Kiều Thời Khiêm, em có thể đi phỏng vấn ngay bây giờ không?”
“Bây giờ?”
“Đúng, đúng vậy, anh không cần đi cùng em. Anh chỉ nói em biết địa chỉ và phương thức liên lạc là được.”
Ôn Hủ Hủ sợ làm chậm trễ công việc của người bạn tốt này, cô nhanh chóng giải thích rằng cô có thể tự mình đến đó.
Nhưng Kiều Thời Khiêm liếc nhìn cô một cái, anh ta đột nhiên đứng dậy với lấy chiếc áo khoác bên cạnh.
“Em chưa từng gặp anh ta, đến đó cũng có thể không tìm thấy người. Để anh dẫn em đến đó. Vừa vặn hiện tại phòng khám của anh ta không có nhiều người, giờ đến đó là thời điểm thích hợp.”
“Hả? Vậy...... Được.”
Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng không
nói thêm gì nữa. Đương nhiên, hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.