Lạc Du nghe vậy, sắc mặt càng khó coi hơn: "Xem khách sạn gì nữa? Hoắc Tư Tước đã bỏ chạy rồi, không cần đính hôn nữa!”
Sắc mặt mẹ Lạc lập tức thay đổi: "Chạy rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái con bé này con đang nói cái gì vậy? Cái gì mà không cần đính hôn nữa? Nói rõ ràng cho mẹ.”
Ba mẹ Lạc rất hài lòng với Hoắc Tư Tước, vừa nghe con gái nói không muốn đính hôn, bọn họ đã sốt ruột rồi.
Lạc Du không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể kể đơn giản chuyện đã xảy ra.
Kết quả cô ta vừa nói xong, ba Lạc bắt đầu chửi cô ta: "Con còn không biết xấu hổ ở đó nổi giận? Con trai người ta đã bị thương đưa đến bệnh viện, con không quan tâm mà còn ở đó oán giận?”
"Con...".
"Con câm miệng cho ba, bây giờ mau đến bệnh viện thăm đứa nhỏ, ba và mẹ con cũng đến ngay!"
Ông Lạc vẫn rất thấu tình đạt lý, biết con gái mình có đôi khi kiêu căng tùy hứng, ông ta chửi xong rồi cúp điện thoại, sau đó cùng vợ mình đi đến bệnh viện.
(Thấu tình đạt lý: thoả đáng cả về lí lẽ lẫn tình cảm, hợp với lẽ phải, thuận với lòng người)
Lúc này Lạc Du mới lúng túng buông di động xuống.
Sau đó đi đến bệnh viện.
——
Bệnh viện Nhân dân Thành phố 1.
Mặc Bảo vết thương lúc này đã được xử lý xong, lúc cậu bé ngã không cẩn thận dập gãy răng cửa, chảy rất nhiều máu, quả thực làm cho Hoắc Tư Tước rất sợ.
"Không sao, sau này sẽ mọc ra một cái răng đẹp hơn."
Bác sĩ xử lý vết thương cho Mặc Bảo, nhìn thấy cậu bé nước mắt lưng tròng nằm sấp trong ngực ba, vì thế cười an ủi cậu.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ của cậu, cũng rất đau lòng.
Đứa nhỏ này, thật ra vẫn luôn rất kiên cường lạc quan, hôm nay là lần đầu tiên khóc như vậy, đôi mắt nhỏ đã khóc đến sưng lên.
Hoắc Tư Tước nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu: "Đừng lo lắng, chú bác sĩ không lừa con đâu, sau này sẽ mọc ra một chiếc răng đẹp hơn, chắc chắn hơn.”
Hắn nhéo dịu dàng cái mũi nhỏ của cậu
"Thật sao ạ?"
Mặc Bảo nghe xong, lúc này mới chớp chớp đôi mắt nhỏ khóc sưng trong ngực ba, không khóc nữa.
Mười phút sau, bác sĩ kê đơn thuốc xong, Hoắc Tư Tước đi lấy thuốc, còn Mặc Bảo ngồi cùng anh trai ở khoa cấp cứu.
"Có đau không?"
“...... Không đau!”