“Đúng, chờ mẹ tỉnh lại!”
Hoắc Dận cũng ở bên cạnh khuyên nhủ.
Cô bé lúc này mới không đau lòng, cô bé quơ nắm đấm nhỏ quyết định bảo vệ tốt đứa con cuối cùng của mẹ. Kiên quyết không để cho người ba xấu xa cướp đi toàn bộ con của mẹ.
Sau đó ba anh em cùng nhau trở về vịnh Thiển Thủy.
Nhưng trên thực tế, Hoắc Tư Tước vẫn không nhận ra Nhược Nhược cũng là con của hắn, một phần lớn nguyên nhân năm đó cô bé là đứa bé sinh ra sau cùng.
Năm đó Ôn Hủ Hủ mang thai tám tháng thì sinh non, sau khi được đưa đến bệnh viện, ba đứa nhỏ may mắn được bác sĩ Kim cứu sống.
Khi đó, Nhược Nhược sinh rất nhẹ cân, cô bé trông giống như con chuột nhỏ. Cho nên sau này lớn lên, so với hai anh trai thì cô bé có vẻ ngoài trông nhỏ hơn một hai tuổi.
Một phần nữa là cô bé có ngoại hình giống mẹ, Hoắc Tư Tước không nhìn thấy bóng dáng của hắn trong gương mặt của cô bé. Chính vì những lẽ đó mà hắn không nhận ra việc mình có đứa con gái này.
Trung tâm thành phố, Cố gia.
Sau khi Cố Hạ biết chuyện này, phổi như muốn nổ tung!
Ả đàn bà Ôn Hủ Hủ kia! Cô ta lại còn vụng trộm giấu một đứa nhỏ? Năm đó sinh đôi lại không chết!!
Cô ta muốn tức điên lên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo đến đáng sợ.
Cố Thanh Liên cũng tức giận không kém.
Chuyện này, vốn là do bà ta sắp đặt. Mỗi bước đi đều thuận lợi. Trước tiên là bà ta cho người bắt cóc đứa nhỏ. Sau đó để cho bọn bắt cóc tìm Hoắc Tư Tước đòi tiền chuộc. Cứ như vậy, Hoắc Tư Tước sẽ biết con trai của hắn đã sớm bị Ôn Hủ Hủ mua chuộc, thường xuyên lui tới hai nơi.
Và một khi hắn biết bởi vì Hoắc Dận bởi vì thường xuyên lui tới chỗ cô cho nên mới bị bắt cóc, thì hắn sẽ không để yên cho ôn hủ hủ, lúc đó nói không chừng hắn sẽ ném cô ra nước ngoài.
Nhưng ai biết rằng một kế hoạch kín kẽ như vậy cuối cùng lại bị phá vỡ bởi một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện!
Sinh đôi!
Ả đàn bà kia, quả nhiên có chút thủ đoạn!
Cố Thanh Liên một bên cho người xử lý chuyện này một cách sạch sẽ, một bên nhìn chằm chằm cô cháu gái đang phát cuồng.
“Con hét cái gì? Xảy ra chuyện chỉ có biết hét, hét lên có thể giải quyết chuyện này không?”
“……”
Bị bà ta hung hăng mắng một câu, Cố Hạ không la hét làm loạn nữa, chậm rãi lấy lại tinh thần.
Nhưng trong ánh mắt của cô ta, dễ dàng nhìn ra vẫn đằng đằng sát khí.
"Bây giờ không còn cách nào khác. Hoắc Tư Tước đang nổi giận, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Điều chúng ta phải làm bây giờ là tránh giông bão và không làm gì cả."
“không làm gì cả? Vậy để cho ả đàn bà kia trở về Hoắc gia sao? Dì có biết hai đứa con của cô ta đều được đưa đến vịnh Thiển Thủy rồi không?”
Cố Hạ nghe xong kích động hét lên.
Cố Thanh Liên này rất có thủ đoạn, nhìn vào cách cô ta đối phó với Ôn Hủ Hủ là có thể nhìn ra.
Nhưng hiện tại, vì liên tiếp chịu đả kích, làm cho cô ta mất đi
lý trí. Đến thời khắc mấu chốt, chỉ biết la hét, chỉ biết tức giận.