Hắn nghiêng đầu nhìn cô một cái, cũng không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ không, cô đột nhiên thấy ánh mắt Hoắc Tư Tước dịu dàng hơn nhiều.
''Ừm, cô rất lợi hại, nhưng sao cô lại không phải họ Đỗ?''
''Họ Đỗ? Chuyện này thì liên quan gì đến họ Đỗ?'' Ôn Hủ Hủ vô cùng khó hiểu.
''Đương nhiên vì cô là cháu gái của Lạc Hải Minh, cô nói xem có liên quan hay không?'' Người đàn ông kia đột nhiên cười lạnh một tiếng.
''...''
Ôn Hủ Hủ mở to mắt.
Đương nhiên cô biết Lạc Hải Minh, đó là bác sĩ nổi tiếng thành phố A những năm tám mươi, hơn nữa lại còn là bác sĩ phẫu thuật não rất nổi tiếng.
Lúc đó, ông ấy và ông ngoại Đỗ Hành đều rất nổi tiếng, vì Đỗ gia là thế gia Trung y, Đỗ Hành là một nhân vật xuất chúng của nhà họ Đỗ bọn họ, thành phố A lúc đó có một câu nói: ''Tây Lạc Trung Đỗ'', hai người nếu song kiếm hợp bích thì vô địch thiên hạ.
Nhưng đáng tiếc, ông ngoại cô bây giờ đã trở nên như thế này.
''Nhưng Lạc gia này không phải đã sớm không còn trong nước rồi sao? Mấy chục năm nay đều không có nghe tin tức gì của nhà họ.''
''Là do Đỗ gia các cô kiến thức nông cạn, Lạc Hải Minh người ta đã sớm thành lập một cơ sở y tế khổng lồ ở nước ngoài, rất nhiều bệnh viện khắp thế giới đều của Lạc gia, Lạc Du chính là một người phụ trách trong đó, đâu giống Đỗ gia của cô?''
Người đàn ông này nói xong vẫn không quên chế nhạo Ôn Hủ Hủ một câu.
Ôn Hủ Hủ cắn răng.
Hắn không nói cô thì sẽ chết sao?
Hai gia tộc đều từng rất nổi tiếng, bây giờ một nhà như mặt trời ban trưa, nhà còn lại thì lưu lạc đến mức ngay cả nhà ở cũng không còn, cô còn có thể nói gì đây?
Đặc biệt là còn vì con cháu như Đỗ Như Quân làm Đỗ gia suy bại.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ trầm xuống.
''Hỏi xong rồi?''
''Hả?''
''Cô chuẩn bị đứng đấy hết tối nay đấy à? Không ngủ sao?'' Cuối cùng sự kiên nhẫn của Hoắc Tư Tước cũng cạn kiệt, hắn bắt đầu khôi phục tác phong bạo quân của mình.
Ôn Hủ Hủ lập tức co người lại.
''Hỏi...Hỏi xong rồi, lập tức đi ngủ ngay...'' Sau đó Ôn Hủ Hủ xoay người, chuẩn bị đi đến giường.
Đúng lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay cô.
Sau đó Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, hai chân đã lập tức rời xa mặt đất, hai cánh tay khỏe mạnh cường tráng của Hoắc Tư Tước trực tiếp bế cô lên!
''A!''
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh.
Cô tròn mắt nhìn Hoắc Tư Tước, trong sự kinh hãi tột độ, đôi tay nhỏ của cô khua lung tung khắp nơi, cuối cùng dùng sức nắm chặt lấy cổ áo người đàn ông kia: ''Anh...Anh muốn làm gì?''
Hoắc Tư Tước không nhìn cô lấy một cái: ''Cô nói xem tôi muốn làm gì? Chờ cô bò qua à? Có muốn đi ngủ nữa hay không?''
Sau đó hắn trầm mặt bế người phụ nữ này đến giường.
Nhưng hắn không biết, sau khi hắn ôm lấy cô, mùi hương ngọt ngào trên người cô quanh quẩn chóp mũi hắn, giọng hắn đã mất tự nhiên thấp đi rất nhiều.