Nghe thấy ba nhắc nhở, Mặc Bảo nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tập trung ăn.
Dì này rốt cuộc là ai?
Chậc chậc, nhìn bộ dạng này của cô ta thế này hình như là người có địa vị cao. Ăn mặc xuề xòa như vậy cố ý đến gặp cậu là để lấy lòng thương hại của Hoắc Tư Tước sao?
Mặc Bảo vừa ăn, vừa len lén xem kịch.
Quả nhiên, sau khi thấy Hoắc Tư Tước không để ý tới Cố Hạ, sắc mặt cô ta cứng đơ lộ ra vẻ thất vọng.
"Dận Dận, sau khi ăn con nhớ xoa thuốc mỡ này nhé. À đúng rồi, dì còn đan một đôi găng tay cho con đấy, không phải lúc trước con vẫn muốn dì đan giúp con để mang ra ngoài chơi sao?”
Giống như là ảo thuật vậy, Cố Hạ từ trong túi xách của cô ta lấy ra một đôi găng tay len tự đan cực đẹp.
Ở trong giới giàu có này còn tự tay đan găng tay, có thể thấy được thành ý của Cố Hạ đối với ba con Hoắc Tư Tước như thế nào.
Dì Trần chạy tới không ngớt lời khen đôi găng tay của Cố Hạ "Oa, cô Cố, cô thật sự rất đảm đang còn có thể tự mình đan găng tay len, cái này so với mua bên ngoài đẹp hơn nhiều. Ông chủ ngài xem, từng mũi kim, hoa văn này cho dù có nhiều tiền ra ngoài chưa chắc đã mua được.”
Khen một hồi dì Trần cầm đôi găng tay nhỏ đi tới bên Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước hơi nghiêng đầu nhìn.
Đây quả thật là một đôi găng tay nhỏ rất đẹp, từ cách đan cho đến kiểu dáng có thể nhìn ra là làm rất cẩn thận. Bên ngoài là lông cừu, bên trong là lông tơ mềm mại mịn màng đặc biệt thích hợp với những đứa trẻ có sức khỏe không tốt như Hoắc Dận.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước dịu đi một chút, hắn quay đầu lại nhìn xem đôi găng tay như ngầm đồng ý.
Cố Hạ nhìn thấy vậy cô ta lập tức vui vẻ, cầm găng tay nhỏ tới chỗ Mặc Bảo: "Dận Dận, đến đây, dì giúp con thử xem có vừa không?"
“Được.”
Mặc Bảo cười híp mắt, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra cho cô ta đeo.
Dù sao găng tay này cũng không liên quan đến cậu, nhưng cậu cứ coi như thay Hoắc Dận nhận lấy.
Nhưng bất ngờ ngay lúc Cố Hạ đang giúp Mặc Bảo thử đôi găng tay. Bỗng nhiên bên ngoài biệt thự lại có một người chạy tới, mà người này đến không báo trước, mà trực tiếp hùng hùng hổ hổ xông vào.
“Hoắc Tư Tước? Dận Dận đã về chưa? con thế nào rồi? Có chuyện gì không?”
“!!!!”
Là mẹ, mẹ cũng tới rồi!!
Mặc Bảo ngay lập tức rút tay lại
Cả Hoắc Tư Tước và Cố Hạ cũng ngẩn người ra, trong giây lát sắc mặt liền tối sầm lại, đặc biệt là Cố Hạ càng có thể dễ nhìn thấy sự thay đổi ở cô ta.
Ôn Hủ Hủ, con khốn này đến thật không đúng lúc!
Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng chạy vào, vốn dĩ cô nhận được tin "Hoắc Dận" trưa nay suýt chút nữa đã đi lạc, cô rất lo lắng nên vội vàng đến đây xem có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, sau khi cô đi vào - -
“Tại sao cô ta lại ở đây? Hoắc Tư Tước, Anh lại để cho cô ta chạm vào con trai mình sao?!”
Gần như ngay lập tức, khi Ôn Hủ Hủ nhìn thấy Cố Hạ trong nhà, ánh mắt liền trở nên như muốn ăn tưới nuốt sống cô ta!