Hắn thích những thứ đó ở cô ta.
Thơ văn của Cố Hạ, đã bị chôn vùi dưới gốc cây mộc lan mười mấy năm rồi. Không biết lúc đó cô ta đã kiên trì như thế nào, viết ra được những lá thư mùi mẫn để dưới gốc cây Bạch Lan cho hắn như thế.
"Nếu là như vậy, cô có thể đi qua bên đó xem xem, cô có muốn tôi đặt vé cho cô không?" Không ngờ hắn lại chủ động nói giúp cô ta đặt vé máy bay. Bên hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động với cô ta.
Cố Hạ hưng phấn đến không khống chế được chính mình.
Dì của cô ta quả nhiên đã đúng!
"Không, không cần, em đã đặt được rồi. Nhưng... nếu anh có thời gian, lúc đó có thể đưa em ra sân bay không?"
Cố Hạ vẫn không chống đỡ được cám dỗ, đề nghị người đàn ông này đưa mình ra sân bay.
Lông mày Hoắc Tư Tước hơi nhíu lại.
Nhưng sau khi hắn nhìn đồng hồ đeo tay vẫn đồng ý với cô ta: "Được, xong việc tôi đến đón cô.”
“Ừ ừ.”
Người phụ nữ này cuối cùng đã mãn nguyện.
Đối với đàn ông, Cố Thanh Liên quả thật nói rất đúng. Thật ra giống như thả diều, nếu cô ta túm quá chặt sẽ chỉ làm cho hắn không thở nổi, cần phải để hắn có chút không gian.
Nếu Cố Hạ muốn trói hắn trong tay.
Cô ta nhất định phải học cách thả lỏng, chỉ có như vậy hắn mới có thể vĩnh viễn thuộc về cô ta.
——
Ôn Hủ Hủ đã đến gặp Kiều Thời Khiêm trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
“Thời Khiêm, thật ngại quá, gọi cho anh vào thời giạn này không làm chậm trễ công việc của anh chứ?”
Sau khi Ôn Hủ Hủ bắt taxi đến, nhìn thấy vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê đã có một người đàn ông đeo kính gọng vàng khí chất nho nhã đang chờ.
Nhất thời, cô có chút xấu hổ.
Người này đương nhiên là Kiều Thời Khiêm.
“Không có, giờ này cũng là thời gian anh nghỉ trưa .”
Kiều Thời Khiêm điềm tỉnh đánh giá người phụ nữ này.
Có thể là cô lo lắng anh ta có thẻ nhìn ra cô vừa xuất viện, cho nên có trang điểm một chút, cô dùng một chút má hồng trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn, tô thêm chút son môi. Thoạt nhìn sắc mặt cô có chút sức sống hơn.
"Ừ, vậy thì tốt."
Trên trán Ôn Hủ Hủ lấm tấm mồ hôi cuối
cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.